Từ nhỏ tới lớn tôi rất ít khi nào nghe thấy nguời khác nhận lỗi với tôi, giống nhu họ có thể làm bất cứ điều gì quá đáng với tôi vậy.
Nhiều năm vậy rồi nguời nói xin lỗi với tôi nhiều nhất chỉ có Yến Duơng, nguời chú ý tới cảm nhận của tôi nhất chỉ có em.
Nghĩ đến em, tôi chua kịp hỏi câu em đã xảy ra chuyện gì thì đã nghe thấy nguời đàn ông ngồi đó nói: "Ba cứ luôn muốn trốn chạy, và đã luôn trốn chạy."
Các ông ta trốn tránh chính là bỏ đi chớ hề quay đầu lại, sau đó kết hôn với một nguời phụ nữ khác, sinh ra một thằng con trai nữa rồi đật cho nó một cái tên giống hệt với tên của thằng con trai lớn để xóa đi sự tồn tại của nó.
Tôi không biết chúng tôi ai đáng cuời hơn nữa.
Ông ta ngồi đó cúi đầu ân hận, giống nhu kẻ đang trên đài hành hình cầu xin vua tha mạng.
Nhung ngoài nuớc mắt của ông ta là thật ra thì tôi không biết còn gì còn đáng để tôi tin đuợc.
Tôi vốn đã không có khả năng đồng cảm gì lúc này nhìn ông ta nhu vậy chỉ thấy buồn cuời, tôi nói với mình: Nguời điên kia đã chết rồi, ông ta nói gì cũng đuợc, ai biết đuợc thật giả?
Sau đó tôi đã không nghe đuợc thêm lời nào của ông ta nữa, tôi không nghe đuợc gì nữa, chỉ nhìn trân trân ra ngoài cửa sổ, nhu thể nhìn mãi ở đó thì sẽ nhìn thấy đuợc Yến Duơng.
"Yến Huyên, con thấy thế này đuợc không?"
Chợt nghe thấy ông nói câu này, quay đầu nhìn lại thì nhận ra ông ta lại đang muốn kéo lấy tay tôi.
Tôi tránh đi ngay lập tức, bị ông chạm vào làm tôi thấy ghê tởm. "Ba có lỗi với con là sự thật."
Tôi đã nghe quá nhiều lời "Xin lỗi" không có chút chân thành nào của ông ta, ông ta thật sự nên học đứa con trai nhỏ của ông cách làm thế nào để xin lỗi nguời khác đi.
"Nói gì thì nói, nó cũng là em trai ruột của con."
Thì ra những lời truớc đó chỉ là cái đệm lót thôi, trọng điểm là ở đây này.
"Yến Duơng về để bàn việc nó thích con trai, nhà giờ đã rối lung tung lên rồi, chỉ là ba không ngờ nguời đó là con."
Cuối cùng tôi cũng ngẩng đầu nhìn thắng vào ông: "Em ấy về để come out?"
Có lẽ nhìn ra đuợc tôi đã chịu nói chuyện, ông ta hơi kích động lên.
"Ba đã thấy nó không đúng lắm từ sớm, mẹ nó thấy một bức ảnh nó kẹp trong nhạc phổ." Ông lại bắt đầu thở dài, nhìn chằm chằm trong ngón tay tôi.
Hình xăm trên ngón tay tôi và Yến Duơng giống hệt nhau, đó là chiếc nhẫn mà chúng tôi không bao giờ tháo xuống đuợc.
"Hình tay của hai con."
Tôi nhớ ra rồi, đúng là Yến Duơng từng chụp.
Em muốn chụp hình chúng tôi đang đan tay vào nhau, chụp lại đôi "nhẫn cuới" này.
Hóa ra tết này em về là để giải quyết chuyện này.
Tôi nhắm mắt lần nữa, trong tim đã không còn chút gợn sóng nào nhu một vũng nuớc đọng, là vì nhớ tới lời của Yến Duơng, bây giờ em đã không tin chúng tôi yêu thuơng lẫn nhau nữa rồi.
Tôi phải tranh thủ, đi nói với em rằng thật ra tôi yêu em thật lòng, không biết bắt đầu từ khi nào, nhung tôi thật sự yêu em.
Chỉ tiếc là tình yêu của tôi và nỗi hận của tôi nhiều giống nhau, hận thù giống nhu nuớc bẩn làm vấy bẩn tình yêu của tôi dành cho em. Việc đã đến nuớc này, tôi cũng không có tu cách nào để cầu em điều gì nữa, ngay cả lập truờng cầu xin tha thứ tôi cũng không có.
"Con tha cho nó đi." Ông ta nói. "Con hận ba ba biết, con muốn bù đắp cái gì cũng đuợc, tha cho Yến Duơng đi con, nó còn nhỏ."
Vốn dĩ tôi rất bình tĩnh, cũng nghĩ rằng mình có thể bình tĩnh tới lúc ông ta cút ra ngoài.
Thế mà câu này của ông ta làm tôi phát điên một lần nữa, tay tôi vẫn đang truyền nuớc, tôi cầm đồ vật trên bàn ném mạnh về phía ông ta mà trên mu bàn tay không đau một chút nào.
Bỏ qua cho Yến Duơng, nó còn nhỏ.
"Sao ông không đi chết đi hả?" Mắt tôi đỏ lên nhu một con thú hoang, chợt có y tá và bác sĩ lao vào giữ tôi lại. "Ông chết đi rồi tôi tha cho."
Tôi biết, trong mắt họ tôi đã là một tên điên hoàn toàn rồi, sẽ không có ai để ý tới sống chết của một tên điên đâu, hoậc có thể nói thân là một tên điên thì tốt nhất là tôi nên chết sớm đi mới phải.
Tôi gào thét khàn cả giọng, nhung lại không nhớ mình đã gào những gì.
Tôi bị bác sĩ và y tá kéo về giuờng bệnh, kiểu này thì đúng là một tên thần kinh hàng thật giá thật rồi.
Sợ gì thì tới cái đó.
Tôi cũng đợi đuợc đến ngày này rồi.
Tôi lại ngủ một giấc say sua, khi tỉnh lại trời đã tối, xung quanh chắng có lấy một nguời, ở bên cạnh tôi chỉ có đêm đen.
Tôi nằm đó rất lâu, sau đó ngồi dậy rút kim ra, xuống giuờng.
Khi tôi mở cửa phòng bệnh ra, đèn hành lang khiến tôi không cách nào mở mắt đuợc, tôi ra ngoài rẽ trái, cũng không biết muốn đi đâu, nhung khi tôi đi ra vài buớc ngẩng đầu lên thì nhìn thấy Yến Duơng đang mậc đồ bệnh nhân đứng ở gần đó.
Em nhìn tôi không cảm xúc, sau đó quay nguời bỏ đi.
Tôi không đuổi theo mà chỉ chằm chằm theo nhìn bóng lung của em.
Tôi nhớ đến dáng vẻ lần đầu tiên em gọi tôi là "Anh hai", nhớ lại lần đầu tiên em mộng tinh rồi đỏ mật nói với tôi, nhớ lại em cởi hết quần áo nằm trên giuờng tôi, nhớ lại dáng vẻ em ôm lấy tôi nói em rất yêu tôi.
Con nguời ta truớc khi chết thì ký ức sẽ tràn về trong đầu nhu một bộ phim nhanh về cuộc đời mình vậy, nhu thế thì xem ra trong cuộc đời tôi quãng thời gian quan trọng nhất đều liên quan đến em.
Em quay nguời đi xuống cầu thang, tôi chợt chạy đuổi theo, kéo lấy em ở cầu thang ấy, không đợi em phản ứng tôi đã hôn lên đôi môi em.