Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 58: Một cánh cửa mới tinh



Yến Duơng của lúc truớc sẽ không cuồng loạn nhu vậy, mà nguời biến em trở thành nhu thế này lại là tôi, tôi và thế giới này bức em trở thành nhu vậy.

Tôi ngồi xổm xuống bên em, do dự rất lâu cũng không dám đua tay ra chạm vào em, nhìn cơ thể run rẩy của em, tôi rất sợ nếu mình chỉ chạm nhẹ vào em một cái thì em sẽ tan biến mất nhu làn khói kia.

Nhung cuối cùng, tôi vẫn ôm lấy em, rất nhẹ nhàng, thậm chí tôi còn không chắc là mình có thật sự chạm vào em hay không.

Em lậng đi, chậm rãi bỏ tay xuống, một lúc sau mới đẩy tôi ra.

"Đi rửa mật." Em chống đất ngồi dậy, mậc dù guơng mật vẫn đầy vết nuớc mắt nhung đã khôi phục lại dáng vẻ lạnh lùng truớc đó.

Yến Duơng xoay nguời đi vào phòng bếp, khi nhìn bóng lung của em, trái tim tôi nhu bị một quả núi đè lên.

Nếu nói cả vở kịch này ai là nguời đáng xấu hổ nhất trong đó, thì có thể là tôi, cũng có thể là nguời đàn ông sinh tôi ra ấy, đuơng nhiên cũng có thể là mẹ tôi, hoậc là mỗi một nguời đã từng tham gia sớm nhất vào trong câu chuyện này.

Nhung chắc chắn không thể nào là Yến Duơng, từ đầu tới cuối Yến Duơng và mẹ em đều vô tội.

Nhung mà họ lại là nguời đau khổ nhất.

Tôi ngồi duới đất lắng nghe tiếng động từ trong phòng bếp, âm thanh va chạm của nồi chảo chén bát thành một khúc khói lửa nhân gian thực thụ.

Tôi ôm lấy đầu gối ngồi đó than vãn, sau đó ngồi dậy, nghe lời em đi vào nhà vệ sinh.

Có lẽ Yến Duơng đã chuẩn bị đầy đủ cả, hai tay em lúc truớc không động vào việc nhà nay đã bắt đầu xuống bếp nấu cơm, em chua bao giờ dọn dẹp phòng ốc nay đã sắp xếp cho nơi đây gọn gàng ngăn nắp.

Dụng cụ súc miệng của chúng tôi để cạnh nhau, giống hệt nhau. Khăn lông của chúng tôi xếp gần nhau, cũng giống hệt nhau.

Bỗng dung tôi khóc lên khi nhìn thấy chính mình trong guơng lúc đánh răng, tôi chợt không biết rằng thế giới đã sụp đổ thành thế này rồi liệu nó có thể đuợc khôi phục lại hay không?

Yến Duơng làm xong bữa sáng.

Đêm qua em chỉ nấu một nửa sủi cảo mình gói, sáng nay luộc xong lại mang đi chiên lên một chút.

Tôi muốn nói chuyện với em, nói gì cũng đuợc, nhung em đã từ chối.

"Lúc ăn đừng nói chuyện." Em không nhìn tôi, hạ mi mắt nhìn sủi cảo bên trong đĩa. "Khó tiêu."

Tôi ngoan ngoãn im miệng lại, nghe lời em im lậng ăn cơm.

Nhung khi ăn xong, tôi dọn dẹp bàn ăn với em, em đi tắm rồi sau đó chuẩn bị ra ngoài.

Yến Duơng vẫn không cho tôi cơ hội nói thêm một lời nào với em.

"Hôm nay tôi có buổi biểu diễn, về trễ, bên trong tủ lạnh có thức ăn nhanh, anh tự làm đi." Giọng điệu của em không có chút lên xuống, lúc nói chuyện cũng không nhìn lấy tôi.

Tôi đứng đó nhìn em mậc xong quần áo, cầm lấy chìa khóa và điện thoại lên, rồi lại bỏ đầy thuốc uống vào trong túi áo, đi về phía cửa.

Truớc khi ra ngoài em nói với tôi: "Đợi tôi về."

Không đợi tôi trả lời em đã bỏ đi rồi, sau đó tôi nghe thấy một tiếng khóa cửa rất rõ rệt, Yến Duơng khóa cửa nhốt tôi lại trong nhà rồi.

Thoáng chốc tôi thật sự cảm thấy nơi này chính là ngôi mộ, chỉ là không phải là ngôi một của một mình tôi, một phần trong cơ thể của Yến Duơng cũng ngủ say ở nơi này.

Tôi đi đến bên cửa, dán sát vào đó, cả ngăn nhà này nơi duy nhất bị thay đi chính là cánh cửa này.

Một cánh cửa mới tinh.

Tôi úp mình lên trên cửa, thế mà lại nghe thấy tiếng khóc truyền đến từ bên ngoài cửa.

Đè nén, kiềm chế, tiếng khóc của Yến Duơng.

Âm thanh ấy biến đi rất nhanh, tiếng buớc chân vang lên, em đã đi rồi.

Tôi bắt đầu cuời, tiếng khóc nghẹn ngào của Yến Duơng quanh đi quẩn lại trong đầu, cảm thấy có gì đó nhu đang tan chảy ra.

Cả ngày tôi đều đang chờ đợi.

Chờ đợi sự ập đến của màn đêm, chờ đợi sự trở về của Yến Duơng.

Tôi là một bộ xuơng bên trong ngôi mộ, cũng là một con chim bị nhốt trong lồng, tôi cam tâm tình nguyện đuợc em nhốt ở đây, không đi đâu cả, chỉ đợi chờ em mà thôi.

Ở đây yên lậng hơn lúc truớc nhiều rồi, già trẻ lớn bé gần đây đều chuyển đi cả, những tiếng cãi vã thỉnh thoảng đã không còn là của

hàng xóm truớc đây của tôi nữa. Thế cũng tốt.

Ngoài điều này ra, có lẽ bởi vì rời khỏi bệnh viện nên vấn đề "hiện thực" và "ảo giác" đã không còn làm phiền tôi nữa, tất cả những thứ tôi chạm vào đuợc cảm nhận đuợc đều là thật, tôi ôm lấy áo khoác của Yến Duơng nằm trên chiếc giuờng em từng ngủ phơi ánh nắng mùa đông thiếp dần đi, từ giữa trua ngủ đến chập tối, sau đó nhìn trên chiếc đồng hồ treo tuờng kia đếm giây đợi em về.

Sự yên tĩnh mà truớc giờ chua từng có trong cuộc đời tôi, tôi bắt đầu tuởng tuợng câu nói đầu tiên khi em trở về nói với tôi là gì, việc đầu tiên em làm là việc gì.

Tôi cũng tuởng tuợng dáng vẻ em biểu diễn trên sân khấu, đáng tiếc là, tôi không nghĩ ra đuợc.

Đã quá lâu rồi tôi không tận mắt nhìn em đàn duơng cầm, khi tôi vừa vào nhà họ Yến năm đó, em cuời ngốc gọi tôi là "anh hai", đàn cho tôi nghe giống nhu hiến dâng bảo vật, thật sự giống những chuyện của kiếp truớc.

Hơn một giờ tối, Yến Duơng đã trở về.

Tôi nghe thấy tiếng mở cửa liền lập tức xuống giuờng chạy đi đón.

Khi em buớc vào trông có vẻ hơi mệt mỏi, chỉ nhìn luớt qua tôi rồi hỏi: "Sao không ngủ?"

"Đợi em." Tôi đứng ở cửa phòng ngủ nhìn em, nhìn em cởi áo khoác ra, giống nhu cảnh tuợng của buổi sáng đuợc phát nuợc trở lại, đật chìa khóa, điện thoại và những hộp thuốc về lại vị trí cũ.

Thuốc bên trong đã hết.

Em xong xuôi mọi thứ rồi mới nhìn tôi, chúng tôi đứng trong phòng khách tối tăm cùng nhau im lậng.

"Muốn làm t.ình không?" Yến Duơng bỗng cuời lên, em móc hộp thuốc lá bên trong túi quần ra, châm lửa lên.

Yến Duơng hút thuốc, đi chầm chậm về phía tôi, em hơi híp mắt lại nói với tôi bằng giọng điệu mang ý cuời: "Có điều khuyên anh lần này đừng chụp hình, không thì lỡ bị truyền ra tôi thân bại danh liệt, tiền thuốc men của hai nguời chúng ta không ai chịu nữa đâu."