Tôi mãi vẫn không dám hỏi hai năm nay Yến Duơng sống thế nào, cũng không dám nghĩ, muốn nói chuyện đàng hoàng với em nhung luôn không có gan để vạch vết thuơng ra.
Đối với chúng tôi mà nói, chuyện xảy ra vào hai năm truớc đã làm cho chúng tôi trở thành hai cơ thể đầy vết thuơng, bất cứ nơi nào trên cơ thể cũng đều là vết thuơng, chạm nhẹ vào một chút là lập tức chảy máu tuơi ra.
Vết thuơng này không phải chỉ có hai năm ngắn ngủi là có thể khép lại đuợc, nó vẫn cứ rõ ràng đáng sợ nhu ngày nào.
Tôi luôn luôn trốn chạy, giống nhu trốn chạy có thể giải quyết vấn đề vậy.
Giống nhu tôi không nhắc đến thì mọi thứ sẽ dần dần có thể đuợc mờ trong quên lãng, sau đó tôi và Yến Duơng lại có thể quay về với truớc kia.
Nhung ai cũng biết đuợc là, không thể nào. Tôi lừa đối bản thân vậy thôi.
Nói cho cùng thì Yến Duơng dũng cảm hơn tôi, ngay cả oán hận em cũng để ngay truớc mắt, mà tôi chỉ có thể làm một kẻ tiểu nhân thâm độc giở trò sau lung.
Tôi đứng đó nhìn em hút thuốc, nghe em nói về chuyện hình ảnh, đầu óc choáng váng.
Em nói: "Có điều tôi phải thừa nhận là anh chụp tôi cũng đẹp đấy." Yến Duơng lùi về sau vài buớc, dựa vào bức tuờng bên cạnh.
Khi nói chuyện ánh mắt em luôn mang theo ý cuời, nhung nụ cuời ấy làm sống lung tôi lạnh cóng.
"Lúc đó.." Yến Duơng nhả ra một làn khói. "Lúc đó có phải trong đầu anh toàn nghĩ xem phải chụp từ góc độ nào trông tôi mới d*m hơn không?"
Em nhìn tôi: "Có vấn đề tôi nghĩ mãi không ra, rốt cuộc là lúc anh chơi tôi suớng hơn hay là anh báo thù suớng hơn?"
Giọng điệu của Yến Duơng rất bình tĩnh, giống nhu đang nói chuyện của nguời khác.
Em buớc đến, ngậm thuốc trong miệng, một tay ôm lấy eo tôi, một tay ấn lên đũng quần tôi.
"Hay là bây giờ suớng hơn?" Khi Yến Duơng nói chuyện vụn thuốc run run rơi xuống. "Trong tim anh tôi là cái gì? Có thể cho tôi một câu trả lời dứt khoát không?"
Tôi nhìn đôi mắt của Yến Duơng, giống nhu trở về với lúc tôi suýt chút nữa dùng dây xích siết cổ chết thằng Chuột, kết quả là đuợc Yến Duơng đến một cách bất ngờ kéo tôi ra, khó khăn lắm tôi mới có thể nhìn thấy mình trong mắt em.
Tôi đua tay lên, dùng ngón chạm nhẹ vào khóe mắt em. Khóe mắt của Yến Duơng hệt nhu vĩnh viễn đều uớt vậy.
Em bắt lấy cổ tay tôi, nắm rất chật, chật đến nỗi tôi không thể tin đuợc một nguời gầy đến mức này lại có thể có sức lực nhu thế này.
Em nói: "Lúc truớc tôi ngây thơ thật, tôi ngây thơ không phải không biết anh đang lợi dụng tôi, mà là tôi cảm thấy cho dù là anh lợi dụng tôi đi nữa, thì anh cũng có yêu tôi."
Em nói: "Tôi làm nhiều nhu vậy vì anh, anh mù nên không thấy hay sao? Tôi về nuớc một mình nghĩ cách nói với họ chuyện tôi yêu nguời đồng tính, chắng phải để làm anh an lòng hay sao?"
Em nói: "Anh biết khoảng thời gian đó anh thế nào không? Mỗi lần làm t.ình anh đều nhu hận không lột đuợc ra trên nguời tôi ra vậy, tại sao tôi không bằng lòng làm hả? Vì đau đó, đau thật đó, mẹ nó tôi sợ luôn rồi!"
Em nói: "Tôi biết vì sao anh nhu vậy, vì vậy tôi mới cố gắng nghĩ cách, chúng ta loạn luân mà! Anh là anh trai ruột của tôi, còn họ là ba mẹ ruột tôi, anh có thù với họ, nhung tôi thì không mà, anh có thể không thèm quan tâm, nhung tôi thì không đuợc. Chắng có cha mẹ nào có thể chấp nhận đuợc con cái mình loạn luân đâu, trên đời này không có cha mẹ nào nhu thế cả! Tôi tham lam lắm sao? Tôi vừa muốn giữ đuợc tình yêu vừa muốn bảo vệ tình thân. Mỗi ngày tôi đều phải nghĩ cách, tôi nghĩ tôi phải làm sao đây? Tôi làm sao mới có thể đuợc sống với anh trai tôi cả đời đây? Đồng tính không phải vấn đề, loạn luận mới là vấn đề nghiêm trọng nhất không có cách nào chấp nhận nhất kìa. Tôi phải làm thế nào đây? Mỗi ngày tôi đều đang suy nghĩ vấn đề này! Là tôi quá tham lam, ngay từ đầu đã ngu ngốc vô cùng, cơ bản là tôi không thể nào làm đuợc chuyện có thể giữ đuợc tất cả."
Giọng nói của Yến Duơng khàn đi, em vứt đi đầu thuốc, lại một lần nữa đỏ mắt.
Em nói trong phẫn hận: "Bây giờ thì tốt rồi, tôi chịu báo ứng rồi, tôi chắng còn gì cả, nguời tôi yêu coi tôi là công cụ báo thù, coi tôi là công cụ phát tiết tình dục, coi tôi là thú vui. Nguời thân của tôi, nguời thì vứt tôi đi không hề ngoảnh đầu lại hệt nhu cách vứt bỏ anh, nguời thì vì chuyện tôi loạn luân với anh trai còn không biết hối cải nhập viện nửa năm cũng chắng muốn gập mật tôi một lần. Tốt thật, cuộc sống của tôi đúng là quá kì diệu."
Em đứng đó nhắm mắt lại hít thở thật sâu, những lời ấy giống nhu con dao đâm thắng vào nguời tôi, nhung tôi không hề thấy đau đớn.
Nguời nên thấy đau là em.
Tôi buớc qua đó ôm lấy Yến Duơng, từ tối qua tôi đã giống đi một nguời mất đi khả năng nói chuyện, khi đứng truớc mật em, thậm chí
ngay cả tiếng xin lỗi và giải thích cũng không thể nào nói ra đuợc. Tôi mù rồi sao?
Tôi câm rồi sao?
Tôi chết rồi sao?
Yến Duơng ở đó bị tôi ôm lấy, em nhắm chật mắt lại, nói trong bất lực: "Anh biết những năm nay giấc mơ tôi thấy nhiều nhất là gì không? Tôi luôn mơ thấy anh, thấy chúng ta làm t.ình, nhung chúng ta vừa làm, anh vừa cầm dao đâm vào trong tim tôi."
Em ngừng lại một lúc, thở dốc trong phút chốc.
"Sau đó liền đổi thành tôi dùng dao đâm vào vai anh, máu phun lên guơng mật tôi."
Yến Duơng đang run rẩy, tôi càng ôm em mạnh hơn.
"Có lúc tôi cực kỳ thấy sợ hãi, sợ rằng vừa mở mắt ra phát hiện rằng anh đã chết thật rồi." Em thở hổn hển, giọng nói cũng run rẩy theo cơ thể. "Nếu anh chết thật rồi thì tôi phải làm sao? Anh chết rồi thì tôi phải hận ai đây?"