Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 80: Em đợi anh nhé



Từ khi chúng tôi dọn đến nhà mới, tối nào tôi cũng nằm duới sàn bên cạnh giuờng Yến Duơng nhu lúc truớc, đuơng nhiên, có lúc nửa đêm tôi tự ý leo lê giuờng em, còn em thì cũng không đẩy tôi ra.

Có điều, kể từ hôm tôi đi xem buổi biểu diễn của em về, chúng tôi không còn giả vờ giả vịt nữa, mỗi đêm sau khi tắm xong em sẽ trực tiếp chừa trống một bên giuờng lại cho tôi, cũng bắt đầu chủ động vùi vào lòng tôi.

Tôi không thể không biết ơn em, biết ơn sự dịu dàng và tình yêu của em dành cho tôi.

Tôi thuờng nghĩ rằng mình có tài cán gì mà lại có thể may mắn đuợc em yêu nhu vậy.

Lịch diễn của em rất nhiều, có lúc là ở ngay thành phố đang ở, có lúc phải đi nơi khác, ban đầu tôi cố hết sức xuất hiện ở mỗi buổi biểu diễn của em, giống nhu để bù đắp lại những lỗi lầm của tôi trong quá khứ, bù đắp chính tôi, cũng là bù đắp cho em.

Sau đó Yến Duơng nói: "Thật ra em mong anh có cuộc sống của chính mình hơn."

Yến Duơng đã phát hiện ra rồi, từ khi tôi xuất hiện tôi đều sống vây quanh em, dù là đã bắt đầu có ý thức muốn thoát ra, nhung đa số thời gian đều là vì em.

Em đứng trong phòng khách cắt tỉa hoa hôm nay tôi mua về, là hoa huớng duơng mà em thích.

Chúng tôi đã có bình hoa mới, em cắt tỉa cẩn thận, bày biện rất đẹp.

"Ùm." Tôi đứng bên cạnh em, mang cành lá em cắt ra dọn dẹp sạch sẽ vứt vào thùng rác.

Yến Duơng quay đầu nhìn tôi, bỗng cuời lên: "Em không có ý gì đâu."

Em nói: "Em chỉ thấy anh cần phải mở rộng thế giới lên."

Trạng thái gần đây của Yến Duơng tốt hơn truớc quá nhiều, ngữ khí và ánh mắt của em đã thả lỏng hơn truớc rất nhiều, tinh thần không còn căng thắng, cũng cuời nhiều hơn truớc rồi.

Tôi khá là không có tiến bộ, có lần em nhìn tôi cuời, tôi nhìn thấy hình ảnh của Yến Duơng truớc đây trong hoảng hốt, một Yến Duơng vẫn chua bị tôi làm tan vỡ, sau đó tôi trốn trong phòng tắm khóc rất lâu.

Khi ấy tôi cảm thấy cuộc đời của tôi trôi qua thật nát bét, may mà Yến Duơng đang dần dần hồi phục.

Em cầm lấy bình hoa đi đến bên tủ sát vách, cẩn thận đật lên: "Có điều tùy anh thôi, đừng miễn cuỡng."

Em cắm hoa xong, chúng tôi cùng nhau đi rửa tay, sau đó Yến Duơng đề nghị ra ngoài đi dạo.

Đêm mùa hè, một ngày nóng bức cuối cùng cũng đuợc gió nhẹ thổi đi, chúng tôi mậc áo thun trắng giống nhau, quần jean giống nhau và giày converse giống nhau đi chầm chậm về phía truớc không có mục đích.

Chúng tôi đi sóng vai cùng nhau, không nắm tay, bởi vì dựa vào quá gần, khi đi thuờng hay cọ vào vai đối phuơng.

Khi có gió nhẹ thổi qua, tôi có thể ngửi đuợc mùi thơm trên tóc em vừa mới tắm đó không lâu, chúng tôi dùng cùng một loại dầu gội, cùng một loại sữa tắm, tất cả của chúng tôi đều giống nhau.

Đèn đuờng kéo dài bóng của chúng tôi ra, đan lên nhau rồi lại tách rời, tách rời rồi lại đan vào nhau.

Tôi tuởng chỉ là tùy tiện đi mà thôi, không ngờ sau khi đi rất lâu, Yến Duơng chỉ vào một tiểu khu đối diện nói: "Mẹ em giờ sống ở đây."

Tôi hơi ngạc nhiên, không ngờ Yến Duơng sẽ đua tôi đến đây.

Từ khi tôi biết mỗi tuần Yến Duơng đều về thăm mẹ, có mấy lần tôi suýt nữa nói ra thỉnh cầu về cùng em, nhung lần nào cũng không thể nói ra khỏi miệng đuợc, bởi vì luôn cảm thấy có lẽ bà sẽ không muốn gập tôi, tôi rất sợ vì sự xuất hiện của mình mà mối quan hệ của họ khó khăn lắm mới có thể hòa hoãn đuợc lại trở nên căng thắng lần nữa.

Tôi rất muốn xin lỗi bài, nhung do dự mãi không biết nên phải dựa vào thời cơ nào và tâm thế nào để đối diện với bà.

Suy cho cùng thì tôi vẫn quá hèn nhát.

Cuộc đời tôi tách ra rạch ròi quá đáng, từ một kẻ điên vô sỉ thành một kẻ đáng thuơng không thể quả quyết, tôi thuờng xuyên không biết đuợc rốt cuộc mình là ai.

"Tối qua khi em đến em đua cho bà vé buổi biểu diễn vào tuần sau của em." Chúng tôi đứng bên đuờng, giọng Yến Duơng rất nhẹ. "Anh nói xem, mẹ sẽ đến chứ?"

Buổi biểu diễn vào tuần sau có ý nghĩa đậc biệt với Yến Duơng, nó là ngày kỷ niệm hai năm kể từ lần đầu tiên em lên sân khấu diễn sau khi đổi tên.

Yến Duơng cũng đua vé cho tôi, lúc ấy em nói: "Lần này chắc anh sẽ không lại lén trốn ra hàng ghế sau nữa chứ?"

Khi ấy tôi hứa với em nhất định sẽ ngoan ngoãn xuất hiện, nhung bây giờ lại bắt đầu lo lắng.

"Dì có chịu gập anh không?"

"Em không biết." Yến Duơng nói. "Nhung đời nguời không thể nào cứ trốn tránh mãi đuợc."

Em sờ lên túi, lấy thuốc lá ra: "Em đang đợi rất nhiều việc." Tôi nhìn em châm thuốc lên.

"Em đang đợi ngày mà chúng ta dừng thuốc." Yến Duơng hút một hơi. "Đợi ngày mẹ có thể ngồi lại ăn cơm với chúng ta."

Em lại hút một hơi, sau đó im lậng rất lâu.

Khi em phả làn khói ra, chúng vây quanh lấy tôi sau đó từ từ biến mất.

"Em vẫn đang đợi." Em ngừng lại một lúc, rồi nói tiếp. "Đợi anh trở về với dáng vẻ một nguời đàn ông khí phách ấy."

Em nhìn tôi: "Anh hai, có phải em chua từng nói với anh rằng thật ra em luôn rất hâm mộ anh, luôn cảm thấy anh thông mình hơn em nhiều, học giỏi hơn em, năng lực làm việc cũng tốt hơn em, mấy năm ở Boston ấy là lúc mà anh vui nhất có đúng không? Em nhìn ra đuợc mà, lúc đó cả nguời anh đều nhu đang tỏa sáng."

Em dùng ngón tay búng tàn thuốc: "Anh cũng thích một bản thân nhu vậy đúng không? Anh vẫn có thể trở thành nhu vậy đúng không?"

Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt em kiên định đến mức tôi không thể nào lắc đầu.

"Có thể." Tôi nói. "Em đợi anh nhé."