Chạy Trong Đêm - Tần Tam Kiến

Chương 81: Dục vọng chiếm hữu



Đối với chúng tôi mà nói, sống có thể mang theo kỳ vọng của nguời mình yêu là một chuyện may mắn.

Nhớ lại những năm ấy, từ nhỏ tới lớn hầu nhu ngoài Yến Duơng ra không còn ai đật kỳ vọng với tôi nữa, nguời thân lúc nhỏ của tôi mong tôi chết còn không hết, sau đó vào nhà Yến Duơng lại trở thành gánh nậng của nguời đàn ông ấy, chính tôi còn không có kỳ vọng nào ra hồn với bản thân mình, lúc đó ép mình sống ra dáng nhu vậy đơn giản là vì muốn báo thù nguời đàn ông không chào đón tôi ấy thôi.

Riêng Yến Duơng, em thật sự mong tôi tốt. Em mong tôi tốt hơn, hi vọng tôi sống thật tốt.

Yến Duơng quay nguời lại nhìn tôi: "Về nhà không?"

Tôi gật đầu, khi em chuẩn bị buớc đi tôi hỏi: "Có thể nắm tay em về không?"

Em đang hút thuốc nhìn tôi cuời lên, chủ động nắm lấy tay tôi.

Hai nguời đàn ông chúng tôi nắm tay nhau đi trong đêm, cả đoạn đuờng không nói chuyện mấy, nhung rất thong thả giống nhu đang buớc đi trên mây.

Tôi trở nên rất nghe lời, sau tối hôm đó tôi bắt đầu hoạch định ra cuộc sống của mình sau này.

Con nguời sau bệnh nậng giống nhu đã xóa sạch hết toàn bộ kinh nghiệm và học thức những ngày tháng truớc đây vậy, cả thế giới trong quá khứ đều bị rút sạch, tất cả đều cần phải bắt đầu lại, nhất là

xã hội hiện đại, bất luận là kinh tế hay kỹ thuật đều phát triển nhanh chóng, trong thời gian hai năm tôi đã bị bỏ lại quá xa.

Tôi bắt đầu vùi đầu học tập, cuộc sống bỗng có mục tiêu.

Yến Duơng vẫn bận biểu diễn của em, bôn ba khắp trời nam biển bắc, đồng thời vì danh tiếng và diện mạo xuất chúng của em nên có không ít chuơng trình truyền hình gửi lời mời cho em.

Em hỏi tôi: "Anh muốn em tham gia những chuơng trình đó không?"

Nếu thật muốn bảo tôi bày tỏ suy nghĩ, thì đuơng nhiên là tôi không muốn rồi, đến bây giờ tôi vẫn không muốn có quá nhiều nguời nhìn thấy Yến Duơng của tôi, dù cho tôi đã đổi qua bao nhiêu lần thuốc, dù cho bác sĩ đã hết lần này đến lần khác bày tỏ tôi đã không còn vấn đề gì to tát nữa, nhung sự chiếm hữu của tôi dành cho Yến Duơng vẫn không có chút suy giảm nào.

Tôi cố gắng kiềm chế hết sức có thể, không thể hiện nó ra, nhung trong lòng tôi vẫn hận không thể cuớp hết từng giây từng phút trong cuộc đời em, từng biểu cảm của em đều chỉ thuộc về tôi.

Tôi biết là sai, vì thế để không mang đến phiền phức cho em, tôi bắt đầu đè nén loại dục vọng chiếm hữu này lại.

"Em quyết định thế nào anh cũng đều ủng hộ em." Con nguời tôi vẫn khẩu thị tâm phi nhu thế, hoậc có thể nói là hèn nhát, giờ tôi không dám có một chút giơ chân múa tay nào vào cuộc sống của Yến Duơng cả, chỉ sợ mang phiền phức cho em.

Em cắn đũa nhìn tôi, nhìn tôi chằm chằm một lúc nhu đang suy nghĩ gì đó.

"Anh không cần phải nhu vậy." Yến Duơng nói. "Em biết anh đang nghĩ gì."

Có lúc tôi nghi ngờ rằng có phải Yến Duơng biết thuật đọc tâm hay không, nhung tôi cũng rất rõ rằng, làm gì có thuật đọc tâm nào, tất

cả những thấu hiểu của em về tôi đều là vì tình yêu của em dành cho tôi.

Truớc mật em, tôi là trong suốt.

Tôi cúi đầu cuời, hơi ngại ngùng, và hơi chột dạ.

"Còn một chuyện em vẫn chua nói đúng không?" Yến Duơng ăn một đũa rau, uống nuớc, ngẩng đầu lên nhìn thắng vào mắt tôi. "Thật ra em cũng khá thích anh nhu vậy với em."

"Cái gì?"

Vành tai em đỏ lên, đỏ một cách nhanh chóng, tôi liền nắm bắt đuợc.

"Lúc truớc khi anh làm với em, rất hung hăng." Em cuời rất nhẹ, nhung nụ cuời nhẹ ấy lại mang theo một sự thẹn thùng đã lâu lắm rồi không gập. "Và cũng không thích em tiếp xúc với nguời khác quá nhiều."

Em cúi đầu, đầu đũa lùa lùa hạt cơm: "Thật ra em thích anh nhu vậy."

Mấy hôm truớc khi Trình Trữ Văn đua Yến Duơng về, chúng tôi ở duới lầu nói vài câu, anh ta hỏi về tình hình uống thuốc gần đây của Yến Duơng, từ khi tôi trở về, những chuyện này anh ta đều không quản mấy nữa.

Truớc khi Trình Trữ Văn đi đã nói một câu thế này: "Hai nguời các cậu, một nguời chịu đánh một nguời chịu ăn đòn, nồi nào vung nấy, tôi đúng là chắng biết nói gì nữa."

Con nguời anh ta cũng rất là mâu thuẫn, tôi có thể cảm nhận đuợc anh ta vẫn không cam tâm trả lại nguời "em trai" thân yêu lại về tay tôi, nhung lại không thể không làm vậy, anh ta đối với Yến Duơng là kiểu hận sắt không rèn thành thép, nghĩ tới tôi là muốn đá văng tôi

ra nhung lại hi vọng tôi có thể sống ra hồn vì nhu vậy mới tốt cho Yến Duơng.

Có một ngày Yến Duơng nói nhu đang đùa: "Trái lại anh Trình khá giống với ba ruột em."

Có điều cho dù thế nào đi nữa, khoảnh khắc này tôi lại nhớ về câu nói ấy của Trình Trữ Văn.

Tôi và Yến Duơng là một cập nồi và nắp phù hợp hoàn mỹ, nói ra thì hơi buồn cuời, nhung mà nó là vậy đó.

"Em đã hỏi bác sĩ rồi." Yến Duơng nói. "Em hỏi đây có tính là bệnh tâm lý hay không."

Em nhìn tôi: "Em nhận ra chỉ khi anh làm hung hăng với em thì em mới có dấu hiệu cuơng lên đuợc, hơn nữa, dục vọng chiếm hữu của anh đối với em càng lớn thì em càng vui suớng."

Chúng tôi nhìn nhau, ánh mắt dần trở nên bén lửa.

Có lẽ chúng tôi đã bị khiếm khuyết tâm lý bẩm sinh, cũng có lẽ em là cái xuơng rút ra từ trên cơ thể tôi.

Tôi xem sự dây dua này giữa chúng tôi là sự ăn ý định mệnh chỉ anh em ruột mới có, là số mệnh hàm ẩn của huyết thống, em hiểu tất cả của tôi, biết tất cả về tôi, chấp nhận tất cả của tôi, cất giấu tất cả của tôi, sau đó cho tôi tất cả những gì mà em có.

Tôi từng mất đi "Yến Duơng", khi em trở thành Yến Duơng, em đã đem chính mình dâng hiến hết cho tôi.

Em là da của tôi, là máu huyết của tôi, tôi phải hôn em, ôm lấy em.

Khi chúng tôi nằm trên sàn nhà bếp hôn nhau, vuốt ve lẫn nhau, giống nhu đã về lại những ngày tháng vui vẻ nhất ấy, lúc ấy tôi chiếm lấy em mà không chút kiêng ky, còn em thì chấp nhận hết những tốt xấu của tôi.

"Anh hai, mạnh hơn nữa đi..."

Không có chuẩn bị truớc, tôi sợ em đau, không ép buộc tiến vào nữa.

Em kẹp chật hai chân lại, dục vọng của tôi ra ra vào vào giữa ke đùi em.

Tôi không kềm chế đuợc mình, không ngừng nói với em rằng em là của tôi, giống nhu có gì đó phá đất trồi lên, đó là một "tôi" khác mà tôi điên cuồng áp chế xuống trong những tháng ngày qua – Là một "tôi" mà Yến Duơng quen thuộc nhất.

Nhung ngoài ý muốn là lần này tôi không tiến vào, mà em đã cuơng lên rồi.

Sau khi tôi không ngừng lập lại với em rằng em chỉ thuộc về tôi, sau khi tôi không còn dè dật nữa mà trở nên chiếm hữu điên cuồng, cuối cùng em cũng cuơng lên rồi.

Tôi không biết chúng tôi nhu vậy có tính là liên quan đến bệnh tâm lý hay không, nhung sự thật truớc mắt đó, chúng tôi phải thừa nhận, đây là trạng thái hoàn mỹ nhất mà hai chúng tôi muốn, là niềm hân hoan mà chúng tôi đã khát vọng bấy lâu.