Chế Tạo Hào Môn

Chương 188: Giúp đỡ



Nói về tiền tài thì Triệu Vĩnh An không thiếu, nên có rất

nhiều người ghen tị với ông ấy. Nhưng có không ít đồ vật đều đã bị các bảo tàng lớn đặt trước mất.

Ông giáo sư già cũng từng nói, sau khi ông ấy chết thì

phần lớn các vật sưu tập được sẽ được quyên tặng cho

bảo tàng. Càng là đồ vật có giá trị thì càng phải quyên

tặng.

Cho nên cũng chẳng ai nắm rõ được sau khi ông ấy

chết thì còn bao nhiêu di sản.

Nhưng cho dù không còn chút tiền nào đi nữa thì vẫn

có người muốn được làm thân với ông giáo sư.

Chưa nói đến chuyện khác, chỉ cần là mạng lưới quan

hệ được thành lập từ các học trò của ông ấy thôi cũng đủ

để khiến người khác thèm chảy nước miếng rồi.

Nhưng Triệu Vĩnh An lại chưa hề thừa nhận việc mình

muốn tìm một học trò cuối cùng, cho nên vô số người chỉ

ôm hy vọng với tỉ lệ một phần mười ngàn, đưa các thanh

niên trẻ tuổi đến thử sức.

Có thành công hay không thì tính sau, chuyện chính là

phải làm thân được với Triệu Vĩnh An đã.

Hoắc Giai Minh chính là một quân cờ được nhà họ

Hoắc phái tới. Vì cậu ta vốn không thích làm kinh tế cho

nên đã dồn phần lớn tinh lực vào các loại văn hóa như

cầm, kỳ, thi, họa, cho nên khá hợp với “khẩu vị” của Triệu

Vĩnh An.

Chuyện này đáng ra đã được chốt như vậy, nhưng

Hoắc Tích Nguyên lại lén lút bảo con trai mình là Hoắc

Đình Viễn chạy tới đó để thử vận may.

Kết quả thì Hoắc Đình Viễn không những chưa kịp nói

với Triệu Vĩnh An câu nào mà còn phải quay về với một

thân xác đầy thương tích, khiến Hoắc Tích Nguyên giận

dữ vô cùng.

Ông ta có hai người con trai, người con cả bị sốt cao

vào năm lên sáu tuổi, sốt đến mức hỏng cả não bộ, trí tuệ

không khác gì đứa trẻ lên ba lên bốn.

Sau đó, đến năm hơn ba mươi tuổi thì ông ta có thêm

Hoắc Đình Viễn. Vì chuyện của con cả cho nên hai vợ

chồng Hoắc Tích Nguyên cực kỳ yêu thương Hoắc Đình

Viễn, dù là chuyện lớn hay nhỏ thì đều chăm sóc hắn ta kỹ

càng, sợ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cuối cùng lại nuôi ra một tên vô dụng.

Hiện giờ tuổi Hoắc Tích Nguyên đã cao, mà không biết

có phải vì hồi còn trẻ quá trăng hoa hay không mà bác sĩ

đã chẩn đoán thân thể của ông ta không ổn từ lâu, không

thể sinh thêm được con nữa.

Hơn nữa, năm ngoái vợ ông ta cũng đã mất vì bệnh tật

nên ông ta cũng hoàn toàn từ bỏ ý tưởng này.

Nhìn sự kém cỏi của Hoắc Đình Viễn bây giờ, ông ta

thậm chí còn cảm thấy hơi nản lòng.

Bản thân ông ta thì cố gắng hết sức để lên được vị trí

cao, nhưng rốt cục cũng chỉ có một mình ông ta đơn độc

liều mạng, chẳng có nổi một người có thể giúp đỡ ông ta.

Nghe lời dạy dỗ của bố, trên mặt Hoắc Đình Viễn thì tỏ

vẻ nghe lời, nhưng thực chất thì vẫn chứng nào tật ấy.

Trong suy nghĩ của hắn ta, bố hắn ta nắm quyền

marketing của cả nhà họ Hoắc, mạng lưới giao thiệp

không hề kém hơn Triệu Vĩnh An. Đã vậy rồi thì cần gì phải

tốn nhiều sức lực thế chứ?

Tóm lại, hiện giờ hắn ta chỉ một lòng muốn thấy tận

mắt tình cảnh thảm hại của Hoắc Khải, còn chuyện Hoắc

Tích Nguyên bảo hắn ta làm thì đều là những thứ vô

nghĩa.

Một tiếng sau, Liêu Thiên Bằng đến nhà của Hoắc

Khải.

Sau khi đưa USB và một tấm thẻ ngân hàng qua, Liêu

Thiên Bằng nói: “Tôi đã xem qua đoạn video rồi, bên trong

đều có những thứ cậu cần. Trong thẻ là ba triệu. Tôi biết

cậu là người không quá coi trọng tiền nong, nhưng đây

coi như là chút lòng thành của tôi. Nếu cậu không nhận

thì cái thể diện này của tôi không biết phải ném đi đâu

bây giờ”.

Rõ ràng là chuyện này chẳng liên quan gì đến ông ta,

nhưng ông ta lại một mực bày ra cái vẻ hổ thẹn. Đã nói

đến mức đó rồi, Hoắc Khải cũng dứt khoát nhận lấy hai

món đồ đó.

Anh biết Liêu Thiên Bằng là một người rất nguyên tắc,

cũng rất có cá tính.

Nếu đã tự nguyện đưa tiền cho anh rồi thì chắc chắn

sẽ không khó chịu một chút nào, nhưng nếu anh không

nhận thì ông ta sẽ không vui.

Quả nhiên, sau khi Hoắc Khải nhận lấy hai thứ đồ đó,

Liêu Thiên Bằng liền bày ra dáng vẻ thở phào nhẹ nhõm

rồi nói tiếp: “Tôi đã đuổi cái thằng ranh đấy đi rồi, trong

vòng năm năm không được phép quay trở lại. Ngoài ra,

bên bình nước nóng Kinh Vận vốn định ký thẳng hợp đồng

mười ngàn bình với bên nhà máy, nhưng giờ tôi sẽ mua

trực tiếp từ cửa hàng Flagship của em vợ cậu luôn”.

Phải nói là Liêu Thiên Bằng là một người rất biết cách

làm việc. Ông ta không chỉ bồi thường cho Hoắc Khải mà

còn chăm sóc đến cả chỗ Ninh Ngọc Lâm.

Nhưng Hoắc Khải lại thấy ông ta làm vậy thì hơi lố, vì

dù sao chuyện chẳng liên quan đến ông ta quá nhiều.

Ai quy định là anh rể phải gánh vác trách nhiệm cho

tai vạ của em vợ chứ?

“Cửa hàng Flagship là bán cho khách ngoài, mặc dù

giá thấp hơn cửa hàng truyền thống nhưng không thể rẻ

như giá xưởng được. Tôi sẽ nói với Ngọc Lâm một tiếng,

chứ không thể lợi dụng thế được. Mặc dù biết tổng giám

đốc Liêu không thích bị người khác từ chối, nhưng ý tốt

của ông tôi xin nhận. Nếu chỉ vì chút chuyện nhỏ này mà

cứ lợi dụng ông mãi thì lòng tôi cũng không thoải mái”,

Hoắc Khải nói.

Anh nói vậy làm Liêu Thiên Bằng không kìm được mà

gật đầu tán thưởng và công nhận.

Dâng lợi ích lên tận miệng nhưng lại không hề nổi lòng

tham, nói chuyện rất chặt chẽ, có tiến có lùi, không hổ là

người mà ông ta đánh giá cao.

Trưa đến, Hoắc Khải làm một bữa thịnh soạn mời Liêu

Thiên Bằng ăn cùng.

Liêu Thiên Bằng không từ chối mà rất tận hưởng.

Lúc ăn cơm, Hoắc Khải hỏi ông ta chuyện liên quan

đến trang trại.

Mặc dù mấy ngày này anh bị bắt cóc, nhưng hoạt

động Toàn dân giảm cân vẫn không vì thế mà bị ảnh

hưởng quá nhiều.

Càng nhiều người biết đến hoạt động này thì tốc độ

lan tỏa ra cũng không ngừng tăng lên, đã không cần đến

Hoắc Khải phải tự mình đi làm quảng cáo nữa rồi.

Mà tổng giám đốc của công ty giảm cân – Mục Thế

Kiệt, cũng đã thông báo rằng đã đàm phán với công ty

chuyển phát nhanh xong và xây dựng cho bọn họ một

đường dây phục vụ chuyên nghiệp.

Đồng giá năm tệ một đơn, giao hàng toàn quốc trong

vòng mười hai tiếng, trong cùng một tỉnh thì không quá

Sáu tiếng.

Bình thường thì tốc độ vận chuyển sẽ không thể đạt

đến mức này được, nhưng Mục Thế Kiệt cũng là người

thông minh, ông ta đã kết hợp với một công ty chuyển

phát nhanh quy mô lớn đến ký hợp đồng với công ty

chuyển phát nhanh đường sắt để sử dụng phương thức

giao hàng bằng tàu cao tốc.

Tốc độ của tàu cao tốc nhanh hơn xe chuyển phát

nhanh, tương đương với tốc độ của máy bay.

Nhưng chuyển bằng đường hàng không thì cũng có

có giới hạn nhất định, đó là tốc độ tuy nhanh nhưng lại

không bắt kịp hiệu suất phân loại.

Trong hợp đồng mà Mục Thế Kiệt ký lần này, việc

phân loại sẽ do ChinPost địa phương phụ trách, đảm bảo

được hiệu suất. Hơn nữa, xét về mặt giao hàng tận tay thì

ChinPost mạnh hơn tất cả các công ty chuyển phát nhanh

khác.

Có lẽ bọn họ là công ty duy nhất cả nước đạp cả xe

đạp vào trong núi chỉ để giao một tờ báo.

Nói đơn giản thì thực ra đây sự hợp tác của ba bên

gồm đơn vị chuyển phát tư nhân, ChinPost và chuyển

phát nhanh bằng đường sắt, cũng là một lần thử nghiệm

cho ngành chuyển phát nhanh.

Nếu có thể thành công thì phí tổn của ngành chuyển

phát nhanh sau này sẽ giảm rất nhiều, mà thu nhập của

ngành đường sắt cũng sẽ tăng mạnh, coi như một công đôi việc.

Hoắc Khải cảm thấy có rất nhiều hy vọng về dự án

hợp tác này. Miễn là các bên hợp tác không xảy ra vấn đề

gì lớn thì vấn đề vận chuyển sẽ được giải quyết ổn thỏa.

Vì vậy, khi Mục Thế Kiệt vừa thông báo thì anh lập tức

định đưa đồ ăn giảm cân lên thị trường.

Nhưng đồ ăn giảm cân lại chú trọng đến rau xanh,

dinh dưỡng và lượng calo thấp.

Theo suy nghĩ cả Hoắc Khải, nếu tìm được một trang

trại đáng tin cậy tại địa phương là tốt nhất, rồi nhập thẳng

nguyên liệu luôn từ đó.

Với sự bùng nổ của livestream hiện nay, nếu để cho

khách hàng tận mắt nhìn thấy quá trình chăm bón, thu

hoạch cùng sản xuất đồ ăn giảm cân thì sẽ xóa tan được

phần lớn sự nghi ngờ của họ.

Dĩ nhiên, nếu xét về góc độ lớn hơn thì có thể tìm

được các trang trại trên toàn quốc để hợp tác là tốt nhất.

Nếu mỗi thành phố đều có một đối tác như vậy thì thời

gian vận chuyển cũng được giảm xuống đáng kể.

Nhưng đây là chuyện cần làm trong tương lai. Với tình

hình hiện tại thì có thể tìm được một trang trại tại thành

phố này là đã tốt lắm rồi.

Không thể không nói Hoắc Khải rất có ánh mắt trong

việc tìm người giúp đỡ.

Liêu Thiên Bằng làm ăn tại đây đã lâu, vô cùng quen

thuộc với tình hình xung quanh. Hoắc Khải vừa mở lời là

ông ta đã vỗ ngực đảm bảo sẽ giải quyết chuyện này ổn

thỏa.

Nhiều nhất là trong vòng hai mươi tư giờ, ông ta sẽ tìm

cho anh hai trang trại chuyên nghiệp để cung cấp nguyên

liệu cần thiết cho thực phẩm giảm cân.

Giá thì Hoắc Khải không cần phải nói nhiều, chắc chắn

sẽ ép đến mức thấp nhất.

Thể diện của Liêu Thiên Bằng có thể được sử dụng

trong vòng bán kính mấy trăm km đấy.

Có được sự giúp đỡ của nhân vật thế này thì Hoắc

Khải không cần lo về vấn đề nguyên liệu nữa. Giờ điều

duy nhất cần cân nhắc chính là số lượng đơn đặt hàng

khổng hồ sau khi đồ ăn giảm cân được đưa ra thị trường.

Ngành giao hàng đồ ăn hiện nay rất phổ biến, có rất

nhiều nhà hàng quán ăn sau khi mở dịch vụ giao hàng thì

số lượng đơn đặt hàng phải tăng từ mấy chục đến mấy

trăm lần. Thậm chí những nhà hàng vốn đã có lượng tiêu

thụ khoảng mấy trăm ngàn cũng đã tăng lên hàng chục

triệu.

Nhưng những cửa hàng như vậy đến cuối cùng lại sụp

đổ, khiến người ta kinh ngạc không thôi.

Hoắc Khải từng tò mò đi tìm hiểu nguyên nhân, và

cuối cùng anh rút ra một kết luận đó là, sự tăng vọt của

lượng mua là nguyên nhân cơ bản dẫn đến sự sụp đổ của

các cửa hàng.

Nói đơn giản một chút là thế này: Chính vì lượng đơn

hàng quá nhiều nên đầu bếp không thể có đủ thời gian

hoàn thiện đồ ăn một cách hoàn mỹ nhất. Qua thời gian

dài, bất kể là đồ ăn đặt về hay ăn tại cửa hàng thì mùi vị

sẽ kém hơn trước rất nhiều.

Ngành đồ ăn nhanh thì lại rất khốc liệt, nếu đồ ăn của

anh mà kém đi thì sẽ có lợi cho nhà khác.

Cho nên, không ai đến cửa hàng ăn nữa sẽ dẫn đến

phản ứng dây chuyền là dịch vụ giao hàng cũng chết theo.