Bài học này khiến Hoắc Khải ngaytừ đầu đã phải cẩn thận cân nhắc đếnvấn đề nhận đơn.Cho nên hiện giờ một trong nhữngchuyện mà anh phải giải quyết chính làthuê một số lượng lớn đầu bếp để đảmbảo cho mùi vị của thực phẩm giảmcân có thể thỏa mãn được yều cầu củađại đa số khách hàngNếu số lượng đầu bếp không đủ,Hoäc Khải thà là không kiếm số tiềnnày nữa còn hơn là tự phá hỏng con átchủ bài của bản thân chỉ vì chưa chuẩnbị kỹ càngÝ nghĩa của thương hiệu năm ở giátrị hàng hóa cao và phí tổn thấp, từ đócó được nhiều lợi nhuận hơn.Hoäc Khải rất đế ý đến giá trị củathương hiệu. Lúc Ninh Thần còn đangquay cuồng với kiếm tiền thì anh đã bắtđầu đánh bóng tên tuổi cho thươnghiệu rồi.Về vấn đề đầu bếp thì Liêu ThiênBằng có quen một trường dạy nghềchuyên nghiệp, có rất nhiều người ở đóluyện tập kỹ năng nấu ăn.Thực phẩm giảm cân không có yêucầu quá cao với đầu bếp, chủ yếu nămở cách phối thức ăn chứ mùi vị cũngchỉ như dệt hoa lên gấm.Liêu Thiên Băng tỏ ý có thể thayHoäc Khải đến trường dạy nghề đầubếp để đàm phán hợp đồng, hoặc đếnthẳng cổng trường để mời chào nhữngngười học nghề.Nhưng Hoäc Khải vẫn quyết địnhsẽ tự mình làm. Đây dù sao cũng làchuyện của anh, không thể chuyện gìcũng giao cho Liêu Thiên Băng đi làmđượcNgười ta giúp đỡ anh chứ đâu phảiđến làm công cho anh.Hai người có nhiều điểm hợp nhaucho nên nói chuyện rất vui vẻ.Cơm no rượu say xong thì LiêuThiên Băng cũng lên xe rời đi.Đưa mắt nhìn theo vị tổng giámđốc này rời đi, Ninh Thần nói: “Tổnggiám đốc Liêu nhìn có vẻ rất tốt, rấtnhiệt tình”.“Có lẽ vậy”, Hoäc Khải không đưara ý kiến, sau đó nói: “Chiều nay anhphải đi thuê một mặt tiền cửa hàng phùhợp để nấu ăn, ngoài ra Mục Thế Kiệtcó lẽ cũng sẽ tới đây để đàm phán vấnđề vận chuyển đấy. Khi đó em với ôngta đi gặp mấy người phụ trách của cáccông ty chuyển phát nhanh rồi chốt hạmọi chuyện nhé. Nếu tất cả thuận lợithì thực phẩm giảm cân của chúng tacó thế được mở bán vào tuần sau”.“Hả? Em tự đi sao?”, Ninh Thầnvừa do dự vừa bất an.Cô chưa bao giờ tự mình kinhdoanh. Lúc bán hàng ở cửa tiệm quầnáo so với bây giờ là hai trải nghiệmhoàn toàn khác nhau.Hoäc Khải cười đáp: “Em khôngcần lo lắng thế đâu, về cơ bản Mục ThếKiệt đã sắp xếp mọi chuyện thỏa đángrồi, em chỉ cần xuất hiện gọi là có mặtthôi, tiện xem có cần thay đổi chỉ tiếtnào hay không nữa. Sau này sẽ càngcó nhiều chuyện hơn, đến ngày nào đóem sẽ phải tự mình làm, không thể cứtrông chờ mãi vào một mình anh được”“Anh không sợ em phá hỏng mọichuyện sao?”, Ninh Thần hỏi “Anh không sợ”, Hoắc Khải nhìnquanh rồi nói: “Có kém đi nữa thì cũngsẽ chẳng kém như ngày xưa được đâu.Nên cho dù có thất bại thì chúng ta vẫncó thế chấp nhận được, hơn nữa thật raanh không thích cách nghĩ bi quan nhưthế lắm. Đã làm thì phải lạc quan”.Ninh Thần nhìn anh. Một lúc sau,cô mới trịnh trọng gật đầu và nói: “Emsẽ cố gắng!”Hoäc Khải bật cười. Anh vẫn hyrãng Ninh Thần có thế trưởngthành lên và thực hiện giá trị cuộc đờicủa bản thân.Sự nghiệp vừa mới bắt đầu nàychính là cơ hội để cô rèn luyện.Giống như những gì anh vừa nói,Sau này việc sẽ ngày càng nhiều. Dùanh có ba đầu sáu tay đi nữa thì cũngkhông thể làm hết mọi thứ được. Rồi sẽcó một ngày, Ninh Thần phải đứng dậymà giải quyết một phần công việcNếu sớm muộn cũng phải làm thìchăng băng bät đầu luôn từ bây giờĐến chiều, Hoäc Khải và Ninh Thầnđưa Đường Đường đến trường rồi mỗingười đi làm một việcHoäc Khải đã chọn được vị trí đạikhái của cửa hàng rồi. Để tiện hơn, anhđã gọi đến người môi giới từ lần trướcanh thuê văn phòng đến.Lúc bắt xe đến địa điểm hẹn, ngườimôi giới đã chờ được một lúc rồi. Vừathấy anh là người đó đã nhiệt tình đilên đón: “Chào buổi chiều tổng giámđốc Lý, anh uống nước đi ạ”.Từ lần thuê văn phòng lúc trước,khi biết Hoäc Khải và Ninh Thần kiếmđược mấy triệu một tháng, người môigiới này đã kinh ngạc một hồi. Ông chủlớn như thế rõ ràng là không bao giờ ởcùng cấp bậc với giai cấp một thánglương cao nhất là hai, ba mươi ngànnhư anh ta đượcNịnh hót có lẽ là tính cách của anh†a, cũng có thể là bệnh nghề nghiệp.“Không phải khách sáo thế đâu”,Hoäc Khải uyển chuyển từ chối rồi nói:“Mặt tiền cửa hàng mà lúc trước anhbảo khá ổn để thuê ở đâu vậy?”“Ở ngay bên kia thôi, để tôi đưaanh đi”, người môi giới vừa chỉ đườngvừa giới thiệu tình huống đại khái củacửa hàng.Cả cứa hàng có diện tích khoảnghai trăm mét vuông, từng là một nhàhàng nên bày trí rất đây đủ. Hơn nữatiền thuê cũng không đắt, một métvuông chưa đến tám mươi tệ.Mặc dù vị trí ở đây không quá tốtnhưng cũng được tính là giá thấp rồi.Người môi giới đã gọi điện bảo chủnhà tới đây, nếu Hoäc Khải thấy ổn thìcó thể ký hợp đồng luôn Người môi giới chỉ về một cửahàng không xa phía trước, nói: “Chínhlà nơi đó, mặt tiên gần đường, còn cóchõ đồ xe nữa, rất hợp để làm nhàVhàng”Hoäc Khải không có ý kiến gì vềchuyện này. Người môi giới đươngnhiên đều lựa lời dễ nghe để nói, còncó hợp hay không thì đi xem rồi tính.Nhưng khi hai người đi đến cửa thìlại nghe thấy tiếng cãi nhau ở bên trong.Người môi giới thò đầu vào tronghét: “Chú Mã, chú Mã!”Trong phòng, một người đàn ônghơn năm mươi tuổi quay đầu nhìn lại,sau đó nói với người đàn ông ở trướcmặt mình: “Tôi không cãi nhau với cậunữa, tóm lại cậu mà không chuyển thìtôi sẽ báo cảnh sát!”Sau đó, ông ta đi ra ngoài thì ngườimôi giới vội vàng giới thiệu: “Đây làtổng giám đốc Lý, người định thuê cửahàng. Tổng giám đốc Lý, đây là chủnhà, chú Mã. Chú Mã, có chuyện gì vậy,sao chú lại cãi nhau với người ta?”“Đây là khách thuê lần trước. Đãchốt lại ốn thỏa là tôi trả lại tiên thuênửa năm cho cậu ta và cậu ta sẽchuyến đồ đi rồi. Cuối cùng tự nhiên lạiđối ý, nói là tiền thuê nửa năm khôngđú, bảo tôi phải trả lại ít nhất cho cậuta hai trăm ngàn tiền phí chuyếnnhượng. Cậu nói xem, sao lại có ngườivô lý vậy chứ! Nhà là của tôi, tôi chothuê không những không được tiền màcòn phải bù tiền cho cậu ta là saol”.Người môi giới sửng sốt, hỏi: “Ý làbây giờ chúng tôi không thuê được nữahả? Vậy sao chú không nói sớm chứ,làm tổng giám đốc Lý phải đi mộtchuyến không công rồi!”“Thì tôi cứ nghĩ là còn có thểthương lượng được..”, Mã Tuấn Qúynhìn Hoăc Khải với vẻ mặt xin lỗi: “Đâylà tổng giám đốc Lý hả? Thật sự xin lỗicậu, cậu xem, tự nhiên nó lại thành rathế này. Cậu yên tâm, chỉ cần cậu hàilòng thì tôi sẽ giảm giá 20% tiên thuênhà cho cậu, coi như là bồi thường. Mẹcha nhà nó, tôi thà thu ít tiền của người†a còn hơn là cho tên nhóc đó mộtđồng. Không chịu chuyển nhà thì tôi sẽbáo cánh sát đuổi bọn họ điHoäc Khải không ngờ lại gặp phảitình huống như vậy. Anh còn chưa kịpnói gì thì một gã đàn ông tâm ba mươituối từ trong cửa hàng đã chạy ra, chỉthẳng mặt Mã Tuấn Quý mà măng“Ông báo đi, xem có ai để ý ông không!Hợp đồng giấy trảng mực đen còn ởkia, ông là người vi phạm hợp đồngtrước, ai dám đuổi tôi ra nào? Này, cậutới đây thuê đúng không? Tôi nói trướccho mà biết, không xì hai trắm ngàn phíchuyển nhượng ra đây thì đừng hòngthuê lại cái nhà này!”Sự việc đột ngột này làm HoắcKhải hơi bất ngờ. người môi giới lập tứcđứng ra bênh vực anh: “Anh nói chuyệnlịch sự chút coi, chỉ trỏ cái gì thế hả! Vảlại, theo hợp đồng thì anh hết hạn thuêrồi, tại sao lại đòi phí chuyến nhượng chứ!”“Tại sao? Tại vì tôi thuê trước chứsao!”, gã đàn ông đó hừ một tiếng, nóiCái dáng vẻ bất chấp đạo lý đó củagã khiến Mã Tuấn Quý và người môigiới tức phát điên, đến cả Hoäc Khảicũng cảm thấy cạn lờiĐã là thời đại nào rôi mà vẫn còntôn tại loại người này chứ?Chẳng qua là ở quanh đây chỉ cómôi căn này phù hợp, những chỗ khácphải chờ hơn nửa năm nữa mới thuêđược. Nếu không thuê ở đây thì sẽ phảiđến một nơi cách xa trạm chuyển phátnhanh, ảnh hưởng đến tính hiệu quảcủa quá trình vận chuyển.Hoắc Khải nhìn Mã Tuấn Quý, hỏi:“Tại sao anh ta lại không chịu chuyểnđi vậy?”“Còn vì sao nữa, làm ăn thất bátchứ sao!”, Mã Tuấn Quý thở hồng hộcvì tức, nói: “Cậu ta thuê chỗ này mộtnăm, nhưng toàn là cãi nhau với khách.Một tháng cãi nhau đến gần hai mươilần. Hơn nữa, nước thải chảy ra khắpnơi khiến cho người khác phải đi báocảnh sát không biết bao nhiêu lần. Mùivị thức ăn thì đến chó còn không chịunếm, thì cậu nghĩ có làm ăn được gìkhông? Bản thân không biết kinh doanhthì thôi đi, lại cứ chê phong thủy quántôi không tốt, còn nói là lúc sửa sangtiệm phải tốn mất bốn, năm trăm ngàn,bắt tôi đền một nửa, nếu không thìkhông chịu đi. Sống đến từng tuổi nàyrồi mà tôi chưa gặp cái trường hợp nàovô liêm sỉ như vậy hết!”“Ông nói ai vô liêm sỉ đấy! Có tintôi đánh ông không hải!”, gã đàn ôngkia xông lên nảm lấy cổ áo của MãTuấn Quý, vẻ mặt hung ác.Mã Tuấn Quý tuy là chủ nhà nhưngdù sao cũng đã có tuổi, thân thể lại hơigầy gò.Bị gã năm lấy cổ áo, Mã Tuấn Quýsợ tái mặt, hét lên: “Cậu, cậu định làmgì hả! Thả tôi ra, thả tôi ral”Người môi giới cũng vội vàng tiếnlên kéo nhưng lại bị gã đàn ông đẩy ra:“Cút sang một bên, đừng để ông đâyphải đánh thêm cả mày nữa!”Người môi giới bị đẩy cho lảo đảo,suýt chút nữa thì ngã ngồi trên mặt đất