Hoäc Khải biết dù mình có xin lỗi thìNinh Thần cũng không tin, bởi vì tronglòng cô, tên ngu ngốc nào đó đã khiếnhình tượng xấu tệ của anh ta ăn sâu bénrễ rồi.Thế nhưng nếu mình đã được sốnglại trong cơ thể Lý Phong, nếu muốndùng cơ thể này làm khởi điểm để hoànthành việc mình muốn làm, vậy thì nhấtđịnh phải thay đổi mọi thứ.Anh ngẫm nghĩ thật kỹ xem sau nàymình nên làm gì, cả căn phòng chìmtrong im lặng, chỉ có tiếng Đường Đườngcố gắng húp mì thỉnh thoảng lọt vào tai.Sau khi đăng quảng cáo suốt haitiếng đồng hồ nhưng không thấy ai có ýđịnh mua hàng, Ninh Thần đành từ bỏ“công việc” của ngày hôm nay.Cô đứng dậy, đang định đi thu dọnbát đũa của con gái thì thấy trên bàntrống trơn.Khi quay người đi vào phòng bếpxem thử, mới thấy Hoắc Khải đang lauchùi gian bếp rất nhanh nhạy.Là trưởng tôn dòng chính của nhàhọ Hoäc, tất cả mọi việc đều có ngườikhác lo liệu giúp, nhưng Hoäc Khải chưatừng thích dựa dẫm vào người xungquanh. Anh thích tự nấu nướng, tự rửabát, tự mặc quần áo, tự giặt quần áo.Đến cả chiếc xe thường ngày mìnhlái, anh cũng tự rửa.Không phải vì thương bảo mẫu vấtvả, mà vì anh cảm thấy mình là một conngười, mà đã là người thì phải làm gì đó.Nếu không, chỉ băng cứ cắt mỗi cái đầuxuống mà đặt trong văn phòng, các bộphận khác ném vào lò thiêu luôn điNhất là hôm nay, anh cảm thấymình nên làm điều gì đó. Không chỉ đơnthuần để cải thiện mối quan hệ với NinhThần, mà anh hi vọng có thể cho chínhmình thấy anh vẫn là một con người.Đã lâu lắm rồi Ninh Thần không thấychồng mình làm việc nhà. Cảnh tượngnày cứ như mới ngày hôm qua thôi, màcũng giống như đang năm mơ vậy.Thế nhưng, giấc mơ nào cũng có lúc.phải tỉnh lại.Đợi khi Hoäc Khải bước ra khỏiphòng bếp, hai mẹ con cô đã chui vàochăn rồi.Đúng lúc này, cô nhóc đột nhiên bảomình muốn đi tè nên chui ra khỏi chăn.Cô bé quay đầu liếc mắt nhìn mẹmình vẫn đang chăm chú với vòng bạnbè của Wechat, rồi nhanh chóng chạy tớitrước mặt Hoäc Khải, dúi vào tay anhthứ gì đó, không quên ra dấu “suyt”.“Đường Đường, nhanh lên, cảm lạnhbây giờ!”, Ninh Thần hô lên“Ờm ờm, con biết rồi!’, ĐườngĐường cười hì hì chạy vào phòng vệ sinh,chưa được mấy giây đã lại chạy ra.“Con đi vệ sinh kiểu gì mà nhanhthế?”“Ôi chao, ban nấy con muốn đi tèmà bây giờ không muốn nữa rồi”.Cuộc đối thoại của hai mẹ con lọtvào tai anh, Hoắc Khải cúi đầu nhìn thứtrong tay mình, hóa ra là nửa cái xúc.xích ngô.Hiển nhiên, đây là phần ăn củaĐường Đường còn chừa lại. Bởi vì mẹkhông cho bố ăn, cho nên con bé để lạimột nửa, nhân cơ hội đi vệ sinh lén lútđưa cho anh.Nhìn nửa cây xúc xích trên tay rồinhìn cô nhóc đang đùa nghịch trongchăn với mẹ, cho dù Hoäc Khải đã trảiqua chuyện thê thảm nhất của đời người,lúc này cũng không kiềm lòng được, hốcmắt đỏ ửng.Đây là tình thân mà người ta khôngthể nào ngó lơ được, là ánh sáng le lóimà anh nhìn thấy trong thời khắc tuyệtvọng nhất, tối tăm nhất.Nghĩ tới việc cô nhóc này đangtrong thời kỳ phát triển chiều cao, nhưngchỉ được ăn mì sợi không hề có dinhdưỡng, đến cả cây xúc xích ngô cũng chỉăn một nửa vì muốn chừa lại cho anh.Hoắc Khải siết chặt nắm đấm,móng tay cảm sâu vào đa thịt.Hai ngày trước, anh hoàn toàn tuyệtvọng vì tình thân.Hai ngày sau, anh lại có được tìnhthân.Chỉ khi mất đi mới càng biết trântrọng.Câu nói này, cuối cùng Hoắc Khảicũng hiểu rồi.Anh chậm rãi cầm nửa cây xúc xíchlên, nhẹ nhàng đưa vào miệng, cản mộtmiếng, rồi nhai thật chậm. Loại thức ănmà ngày xưa anh không buồn liếc lấymột cái, bây giờ anh lại ăn rất chậm,nhai rất kỹ.Khi miếng xúc xích cuối cùng chuivào bụng, Hoäc Khải bỗng nói: “Anh xinthề, nhất định sẽ cho hai mẹ con emcuộc sống tốt nhất trên thế giới này! Nếu.không làm được, sét đánh anh chết!”Câu thề này thốt ra cùng miếng xúc.xích ngô. Thứ gì đã ăn vào bụng thìkhông thể nhổ ra được nữa.Tiếng nô đùa trên giường ngừng lại,Đường Đường thò đầu ra khỏi chăn đểnhìn anh, nhưng nhanh chóng bị NinhThần ấn về.“Ngoan ngoấn nẵm ngủ đi, ngày maicòn phải đi học!”, Ninh Thần trách congái một câu rồi đột nhiên hồi đáp lại câunói của Hoäc Khải: “Tỉnh lại đi, tôi nghengán lằm rồi!”Hoäc Khải không lên tiếng, anh biếtcó nhiều chuyện không thể cải thiệntrong một chốc một lát được. Anh chỉnói ra chuyện mà anh muốn làm, saunày, sẽ biến những chuyện ấy thành hiệnthực.Trong phòng ngủ chưa đầy mườimét vuông, chiếc giường rất nhỏ, chỉ cómột mét hai.Theo trí nhớ của anh, chiếc giườngkia có vị trí dành cho Hoắc Khải, nhưngvì phép “lịch sự”, cộng với việc thân phậnbản thân chưa chảo chẩn, Hoäo Khảikhông hề trèo lên giường.Chiếm cơ thể của người ta rồi còn“chiếm” luôn vợ của người ta thì thực sựkhông tốt lảm. Ít nhất hiện tại Hoắc Khảikhông hề có suy nghĩ như vậy. Anhngoan ngoãn ra nằm trên chiếc sofa cũkỹ đã được dùng bảy tám mươi năm.Sáng sớm ngày hôm sau, Hoắc Khảiđun sẵn nước nóng, bóp kem đánh răng,còn tiện thể chiên sẵn ba quả trứng ốpla.Trong nhà không có món đồ “caocấp” như lò vi sóng, đành phải dùng nồinhỏ để hâm nóng sữa bò.Bưng đồ ăn tới chiếc bàn trên phòngkhách, bỗng thấy Ninh Thần và ĐườngĐường đang ngồi trên giường nhìn anh.Hai mẹ con họ như gặp ma giữa banngày vậy, Đường Đường buột miệng hỏiluôn: “Bố ơi, có phải bố đang rất cần tiềnkhông ạ?Hoäc Khải dở khóc dở cười, đến cảcon gái cũng biết “thói quen xấu” củaanh à?“Bố không thiếu tiền đâu, mau mặc.quần áo đánh răng rửa mặt rồi ăn sáng”,Hoäc Khải mỉm cười.“Áu áu, tốt quá rồi, con muốn ăn bữasáng bố nấu!”, Đường Đường phấn khíchđịnh trèo xuống giường nhưng bị NinhThần túm lại: “Quần áo còn chưa mặcđã chạy lung tung, nhiễm lạnh thì sao!”“Đế anh mặc cho con bé, em điđánh răng rửa mặt trước đi”, Hoäc Khảibước tới.“Tự dưng tỏ ra ân cần, không phảigian thì cũng là trộm”, Ninh Thần liếcmắt nhìn anh rồi tự mặc quần áo choĐường ĐườngTối qua hai mẹ con lên giường ngủsớm quá, đến sáng sớm nay, từ khoảngcách gần, Hoắc Khải mới nhìn thấy hóara vóc dáng của Ninh Thần đẹp đến vậy.Dù cách môt lớp áo ngủ. vẫn cưc kỳ hấp—adẫn.“Nhìn cái gì mà nhìn”, Ninh Thầntrừng mắt lườm anh.Hoäc Khải mỉm cười lúng túng, vộivàng thu hồi tâm mắt.Hai mẹ con nhanh chóng mặc quầnáo xong, vào phòng vệ sinh mới pháthiện ra, bàn chải, kem đánh răng và cảnước ấm đã chuẩn bị sẵn hết rồi.Nhìn những thứ này, Ninh Thần cũngngẩn ra“Mẹ ơi, hình như bố con thay đốirồi”, Đường Đường ngẩng đầu nói.Ninh Thần hoàn hồn, cô cúi đầunhìn con gái, sau cùng nở nụ cười cayđắng: “Vậy sao…Bất kể thế nào, Ninh Thần cũngkhông tin chồng mình nằm trên giườnghai ngày là có thể thực sự lĩnh ngộ được.mọi chuyện, thay đổi bản thân triệt để.Đánh răng rửa mặt và ăn sáng xong,Hoäc Khải vừa thu dọn bát đũa vừa hỏi:“Thực sự không cần anh đưa con bé đihọc à? Dù sao anh cũng không cóchuyện gì làm”.“Nếu anh cảm thấy nhàn rỗi quákhông có việc gì làm thì đi lái xe kiếmtiền đi”, Ninh Thần chỉnh lại quần áo choĐường Đường rồi đứng dậy đi ra ngoài.Hoắc Khải thở dài, không nói gìnhiều. Anh sờ vào túi áo, định lát nữa rangoài mua ít thức ăn cải thiện cho haimẹ con. Suốt ngày ăn mì sợi với xúc.xích, làm sao mà được chứ.Nhưng móc hết lượt các túi chỉ thấytrống rỗng, không có một xu nào.Bấy giờ Hoắc Khải mới nhớ ra, trướckhi Lý Phong bị mình “cướp” mất cơ thể,anh ta mới thua sạch tất cả tiền lươngcủa tháng trước, còn nợ bạn đánh bàihơn mười nghìn tệ.Cái thăng phế vật.“Đợi đất”Ninh Thần nghe thấy âm thanh bènquay đầu lại, nhìn thấy Hoäc Khải đangchạy tới. Dường như cô đã dự đoántrước được cảnh này nên cười nhạt:“Làm gì đây?”Hoắc Khải rất ngượng ngùng, sángnay còn nói không thiếu tiền, bây giờ đãphá giới rồi…Nhưng bây giờ anh không một xudính túi, không thể đi ăn cướp vì muốnmua thức ăn chứ?Anh ngượng ngập nói: “À thì… anhmuốn nấu mấy món ngon ngon cho haimẹ con, có thể cho anh hai trăm tệ, anhđi mua ít thức ăn…”“Có cần cho anh thêm ba trăm tệ đểanh mua thêm mầm muối tương càkhông?”, Ninh Thần hỏi.“Hình như trong nhà hết cả dầu hàovới tương ớt lên men rồi..”, Hoäc Khải trảlời trong vô thức, nói được nửa chừngmới hiểu ra ý của Ninh Thần. Anh ngẩngđầu nhìn lên, quả nhiên thấy sắc mặtNinh Thần đã lạnh đi.Cô lôi ví ra, lấy hai trắm tệ ném vàongười Hoắc Khải: “Đúng là ngựa quenđường cũ, chó không sửa được tật ănphân!”Nói rồi, cô kéo Đường Đường điluôn.Cô nhóc quay đầu lại, thở dài và lắc.đầu với Hoäc Khải, giống như anh vẫnkhông làm nên trò trống gì cả.Hoäc Khải cười cay đẳng, anh thậtsự không muốn ăn phân, chỉ muốn nấumấy món ngon cho hai mẹ con cô thôi.Cúi người nhặt hai trăm tệ kia lên,nhìn chút bụi băm dính trên tờ tiền, HoắcKhải không biết nói sao mới được.Từng là cậu chủ lớn của nhà họHoäc, không thèm đế mắt tới vài triệu tệ,bây giờ phải khom lưng nhặt hai trămđồng.