Đặng Tuấn Mai nhìn dáng vẻ buồn rười rượi củacon gái, kéo nhẹ Ninh Quốc Năng một cái, lúc này ôngmới bỏ chiếc bánh trung thu xuống.Nhưng sau đó, ông lại chỉ vào chỗ cua mà hỏi:“Cua này thì sao?”“Cua là con mua ạ”. Hoắc Khải không lựa chọn chegiấu, chỉ là lúc Ninh Quốc Năng cầm chỗ cua muốnđem đi vứt thì anh mới mở miệng nói: “Nhưng là doĐường Đường cùng con đi mua, nói là muốn mua concua to nhất cho ông ngoại, còn tí thì bị kẹp tay”.Động tác của Ninh Quốc Năng dừng lại, ĐặngTuấn Mai ôm lấy cháu gái, đau lòng nói: “Bị cua kẹpư? Kẹp vào đâu rồi? Đưa bà xem nào”.Đường Đường lắc lắc đầu, nói: “Chưa bị kẹp ạ, lúcnó giơ cái càng ra là bố đánh phát chạy luôn, giỏi lắmluôn ạ!”Vẻ mặt với giọng điệu khoe khoang của cô bé làmĐặng Tuấn Mai không nén được cười, nhưng lúc nàybà lại không thể cười, nên chỉ đành cố nhịn lại.Không thể vứt bánh trung thu, cũng không thể vứtChương 45: Tức giậncua, điều này làm Ninh Quốc Năng cảm thấy khó chịu.Theo như ông tưởng tượng, mình sẽ vứt đồ đi đểthể hiện sự bất mãn, cũng là để tỏ ra vẻ uy nghiêmcủa bậc gia trưởng, bây giờ đổ sông đổ bể hết rồi, còncả cái vẻ lén cười lấm lút của Ninh Ngọc Lâm, cànglàm ông tức mà không có chỗ xả.“Cười cái gì mà cười, anh vui lắm đấy hả? Cút vềphòng đi!” Ninh Quốc Năng mắng.Lúc này Ninh Ngọc Lâm nào dám cãi tay đôi vớiông, cậu ta biết rõ tính khí của bố mình, chọc tức rồilà cầm chổi cho ăn quật như chơi.Cậu ta quay đầu nhìn Hoắc Khải ý bảo anh tự cầuphúc đi, rồi cầm bánh trung thu với xách cua vàophòng, trước khi bước vào còn cố ý gọi to: “Chị ơi, lạilàm cua giúp em đi, em không biết hấp đâu”.Ninh Thần vô thức bước lên mấy bước, nhưng nghĩđến Hoắc Khải bên cạnh, cô lại dừng bước, lộ ra vẻcầu khẩn nhìn về phía bố mình.Cho dù Ninh Thần không lên tiếng, nhưng vẻ mặtcô đã nói lên tất cả.Mấy năm nay con gái sống khổ, Ninh Quốc Năngđều biết, ông thương lắm, nhưng cũng hận rèn sắtkhông thành thép.Một tên đàn ông vô dụng như thế, con còn theoChương 45: Tức giậnnó làm gì?Cho dù sau khi ly hôn đèo bồng con cái không aithèm nữa, bố mẹ cũng có phải không nuôi được thêmcon nữa đâu, sao lại không chịu về nhà kia chứ!Chính bởi vì quá yêu con gái, nên sau khi NinhQuốc Năng nhìn thấy Hoắc Khải liền trở nên lạnh lùngnhư một tảng băng vậy.Chỉ là bây giờ thấy dáng vẻ đáng thương của NinhThần, ông lại không biết làm thế nào.Nếu như thật sự cứng rắn đuổi Hoắc Khải đi, thìtheo kinh nghiệm bao năm nay của ông, chắc chắcNinh Thần cũng sẽ đi cùng.Theo như lời cô nói, gả gà theo gà, gả chó theochó.Tuy rằng Lý Phong không phải thể loại tốt lành gì,nhưng đã gả cho anh ta, thì phải nên bảo vệ anh tahết sức mình, đây là bổn phận của người làm vợ.Đạo lý này lại là do Ninh Quốc Năng và Đặng TuấnMai dạy cô từ bé, muốn phản bác cũng không phảnbác nổi.“Ông ngoại, cua bố hấp ngon lắm đấy, cháu chỉmuốn ăn cua do bố hấp thôi!” Đường Đường đứngbên cạnh dùng sức lắc lắc cánh tay của Ninh QuốcNăng.Chương 45: Tức giậnCháu gái ngoan nũng nịu như vậy càng làm NinhQuốc Năng lưỡng lự, nhưng nếu cứ cho Hoắc Khảivào thì mặt mũi của ông để đi đâu.Lúc này, một chiếc xe hàng nhỏ dừng đỗ ở bêncạnh.Cửa kính được kéo xuống, lộ ra khuôn mặt củamột người đàn ông tầm tuổi Ninh Quốc Năng, ông tacất tiếng chào hỏi Ninh Thần: “Ô, Kỳ Kỳ về rồi đấy à”.“Chú Cố”, Ninh Thần quay người lại đáp.Cố Hải Dương hớn hở gật gật đầu, lại nhìn NinhQuốc Năng mà nói: “Ông Ninh này, con gái về rồi, saolại không vào nhà thế? À, đây là con rể ông đúngkhông? Tên là gì ấy nhỉ? Lý, Lý…”Vốn tâm tình Ninh Quốc Năng đã không vui vẻ gì,lại gặp trúng ông này phá bĩnh, tâm trạng càng thêmkhó chịu: “Nó là ai thì liên quan gì đến ông, mau lái xeđi đi, không thấy chắn mất cửa hàng nhà chúng tôi rồiàI”“Ông xem ông đấy, mới sáng sớm mà gắt cái gì,sao nào, buôn bán ế ẩm à?“. Cố Hải Dương cười ha hảđập cái cửa xe mấy cái, nói: “Biết ngay là lô hàng ôngnhập đó không ra gì mà, nhìn tôi xem, ra tận vùngkhác để nhập hoa quả chất lượng cao, chỉ phí cũngchỉ bằng giá một cuốc xăng, nhưng người mua màChương 45: Tức giậnnhiều rồi thì không thiệt đi đâu được. Ngay từ đầu đãbảo ông đi với tôi rồi, cứ không chịu cơ, mấy ngày naychẳng có mấy ma nào thèm đến chứ gì?”Ninh Quốc Năng bị nói vậy càng tức, liền gào lớnvới ông ta: “Ông có thôi chưa hả, buôn may bán đắtthì ghê gớm lắm chắc? Mau cuốn xéo đi!”“Rồi rồi rồi, tôi đi được chưa, xem ông tức chưakìa. Được rồi, Kỳ Kỳ này, chú về cửa hàng trước nhé,sau này muốn ăn hoa quả cứ đến cửa hàng của chú,chú lấy cho cháu!”. Cố Hải Dương cười hớn hở nóixong, chầm chậm rời đi dưới ánh mắt như muốn ăntươi nuốt sống của Ninh Quốc Năng.“Cái tên chó má này, chẳng qua buôn bán đắthàng được mấy hôm thôi mà đã đắc ý vênh váo ởtrước mặt mình!” Ninh Quốc Năng mắng.Cửa hàng hoa quả của Cố Hải Dương cũng giốngnhư nhà ông, đều mở ở bên lối ra vào của cái khu nhỏnày, chỉ là một cái ở bên trái, một cái ở bên phải.Không biết là do người dân khu này quen đi bêntrái, hay là do cửa hàng bên trái nhiều hơn một chút,mà mỗi khi người ta đi mua hoa quả thì đa phần đầuđến cửa hàng của Ninh Quốc Năng.Chuyện này đã làm Cố Hải Dương khó chịu suốtmười mấy năm.Chương 45: Tức giậnĐều là cửa hàng như nhau, chất lượng sản phẩmcũng đều như nhau, dựa vào đâu mà đều đi chỗ củaNinh Quốc Năng.Lần này vườn hoa quả của nhà ông Dương bị sạt lởphá hỏng mất, mọi người đều không nhập được hàng,cũng may Cố Hải Dương quyết đoán, lập tức đi tìmcháu trai để lái xe ra vùng khác nhập một lô hàng.Quả nhiên, ông ta dựa vào lô hàng có chất lượnghơn hẳn này, giành lại được hơn nửa mối khách từ chỗNinh Quốc Năng.Bây giờ cửa hàng hoa quả của ông ta người ngườixếp hàng mua, còn bên Ninh Quốc Năng lại chỉ có vàiba mống.Thỉnh thoảng có vài khách quen đến mua cũngkén cá chọn canh.Thấy mối làm ăn sắp hỏng đến nơi, Hoắc Khải lạiđến rồi, bây giờ còn bị Cố Hải Dương chọc tức ngaytrước mặt, Ninh Quốc Năng quả thật không vui nổi.Ninh Thần nhìn thấy sắc mặt ông không ổn, lại cònôm ngực khó khăn hít thở, liền vội lo lắng chạy lêntrước: “Bố, bố sao vậy? Có phải tim lại thấy khó chịukhông? Ngọc Lâm, Ngọc Lâm, thuốc của bố đâu!”Nhịp tim của Ninh Quốc Năng không ổn định đãmột thời gian dài, tuổi tác càng lớn càng nghiêmChương 45: Tức giậntrọng, trong nhà thường phải chuẩn bị sẵn thuốc cấpcứu.Ninh Ngọc Lâm cầm lấy thuốc từ trong phòngchạy ra, Ninh Thần vội đổ một viên ra tay rồi nhét vàomiệng Ninh Quốc Năng, dịu dàng vuốt vuốt lưng ông,nói: “Bố, sức khỏe bố không tốt thì đừng hay tức giậnnhư vậy”.Sự quan tâm của con gái làm Lưu Quốc Ninh cảmthấy một tia ấm áp trong lòng.Cho dù có bao nhiêu năm chưa gặp lại, con gáiruột vẫn là con gái ruột, chưa bao giờ thay đổi.Ninh Quốc Năng nhìn vẻ lo âu trong đôi mắt hơi đỏlên của Ninh Thần, thở dài mà vỗ lên tay cô, nói: “Bốkhông sao, lát nữa là khỏe ấy mà”.“Chị, bệnh của bố mình là bệnh cũ rồi, không cóchuyện gì lớn đâu”; Ninh Ngọc Lâm đứng bên cạnhnói.Ninh Thần lườm cậu ta một cái, nói: “Tuổi bố caonhư thế rồi, giống như trước kia sao được nữa? Chịkhông ở nhà, em phải quan tâm nhiều vào biết chưa!Hơn nữa, em cũng lớn rồi, bớt chọc tức bố đi!”Ninh Ngọc Lâm ấm ức nói: “Em nào có dám chọcbố giận đâu, đó chẳng phải là do dạo này hoa quảkhông bán được nên bố mới buồn đến nỗi không ănChương 45: Tức giậnnổi cơm đấy sao”.“Hồi trước buôn may bán đắt lắm mà?” Ninh Thầnkhó hiểu hỏi.Đặng Tuấn Mai ở bên cạnh thở dài, kể lại một lượtvụ vườn hoa quả của ông Dương bị sạt lở đất phá hủy:“Không trách bố con tức giận được. Con xem, ông Cốđấy thật là, cướp mối làm ăn của mình thì thôi đi, lạicòn hôm nào cũng lái xe qua trước cửa nhà mình màhuênh hoang. Do bố mẹ đều không biết lái xe, lại sợ đivùng khác bị người ta lừa, chứ không nào đến lượtông ta vênh váo?”Ninh Quốc Năng và Đặng Tuấn Mai đầu là nôngdân thật thà chân chất, cả đời chưa ra khỏi tỉnh lầnnào. Ngày trước cửa hàng hoa quả làm ăn tốt là bởi vìchất lượng không tồi, bọn họ cũng buôn ngay bánthật.Nhưng đến lúc nguy cấp thì phẩm chất tốt đẹpnày lại thành chướng ngại vật của họ.Quá thật thà, lại không có hiểu biết khiến haingười họ không dám dễ dàng nhập hàng từ người lạ,sợ bị người ta lừa.Dù gì thì mặt hàng hoa quả như thế này, có lúckhông thể nhìn bề ngoài mà đoán được, đợi đến khimua về nhà để đó mấy hôm là có cái gì xấu nó lộ raChương 45: Tức giậnhết.Ninh Thần cũng không có cách nào, chỉ có thểkhuyên Ninh Quốc Năng nghĩ thoáng ra một chút,buôn bán kém thì thôi vậy, đừng có để trong lòng quá.Sau đó cô lắc lắc bình thuốc, phát hiện trong đóchỉ còn có một viên, liền hỏi: “Trong nhà có còn thuốckhông?”“Hình như chỉ còn một bình này thôi”, Ninh NgọcLâm đáp.“Bố, bố với mẹ vào phòng nghỉ ngơi trước đi, conđi mua cho bố mấy bình thuốc để dùng dần”, NinhThần nói xong liền quay người, kéo tay Hoắc Khảicùng đi về phía hiệu thuốc.“Bố, chị biết thương người hơn con nhiều, bố xemnãy giờ chị lo chưa kìa, tí thì khóc ra đấy. Con bảo này,hay ta đừng cố chấp nữa, đánh kẻ chạy đi không aiđánh người chạy lại, bố mắng cả buổi rồi, Lý Phongngười ta cũng có cãi cự lại câu nào đâu”; Ninh NgọcLâm nhân cơ hội này lên tiếng khuyên.