Ước chừng một phút sau, trong khung chat xuất hiệnlời đáp của đối phương: “Ha ha, tôi biết rồi, sản phẩm củamấy người thật sự không tệ, để tôi nghĩ thêm xem sao”.Ha ha là có ý gì, Ninh Ngọc Lâm cũng biết những lờinày đều là dối gạt cả.Nhìn câu nói khách sáo này của đối phương, cậu tanhanh chóng suy tư, nghĩ đến mức đầu như muốn nổtung, nhưng vẫn gắng gượng, lại gõ thêm một vài lời nịnhnọt và hứa tặng ưu đãi hơn.Chỉ cần có thể khiến đối phương đặt đơn hàng thì dùcó bắt Ninh Ngọc Lâm làm cháu, cậu ta cũng đồng ý.Hoắc Khải lại đột ngột lên tiếng lần nữa: “Lúc trướcchỉ là lừa gạt thôi, vậy mà cậu còn đáp lại như vậy nữa,chắc hẳn anh ta sẽ quay gót đi thẳng luôn đấy”.Ngón tay gần như sắp sửa ấn vào phím enter của NinhNgọc Lâm chợt ngừng lại, cậu ta quay đầu nhìn chằmchằm Hoắc Khải, tỏ vẻ khó chịu: “Anh lại đang nói bừa cáigì thế, anh biết cách buôn bán chắc! Đừng tỏ ra như mìnhcó khả năng kinh doanh, nếu thật sự giỏi thế thì anh lại đểchị gái tôi sống trong căn nhà nát mà đến cái lò sưởi cũngkhông có kia sao?”“Tôi phải xin lỗi hai mẹ con cô ấy về những chuyệntrước kia, điều này tôi thừa nhận. Nhưng bây giờ, chuyệnnào ra chuyện đó”, đối mặt với Ninh Ngọc Lâm tính tìnhnóng nảy nhưng Hoắc Khải vẫn không tức giận, chỉ bìnhtĩnh nói: “Căn cứ theo lịch sử trò chuyện trước kia, gầnnhư có thể đoán được vị khách này của cậu không phảikiểu người ưa nịnh, chắc hẳn thân phận địa vị của ngườinày còn cao hơn cả những gì cậu tưởng tượng. Người kiađã nghe những lời nịnh nọt đến mức tai mọc kén luôn rồi.Cậu muốn có được sự tin tưởng của người này, thì trướctiên phải tỏ ra hờ hững. Bởi vì loại người này có lòng hammuốn chỉnh phục rất mạnh. Nếu cậu quá yếu thì anh ta sẽkhông có cảm giác thành tựu khi chinh phục được, thếnên cũng sẽ không có hứng thú với cậu. Chỉ khi nào cậukhiến anh ta cảm thấy mình đang đối diện với một ngườingang tầm, thì mới có khả năng hợp tác được”.Ninh Ngọc Lâm nghe anh nói mà khẽ sững người.Trước kia hễ mỗi lúc cậu ta nói tục với Lý Phong thì cái đồmọt sách này chỉ biết tỏ ra giận sôi người, bảo cậu ta toànnói những lời kiểu ‘không văn hóa, lưu manh; hoặc là sẽphất tay áo rồi quay gót đi thẳng.Dùng việc trốn tránh để chứng minh sự dũng cảm củabản thân chính là biểu hiện điển hình của kẻ hèn nhát.Thế nên trước giờ Ninh Ngọc Lâm vẫn luôn ghét bỏ LýPhong, cũng chính bởi cảm thấy Lý Phong không có khíkhái đàn ông gì hết.Chỉ cần lao lên đánh một trận, dù có đầu rơi máu chảythì cậu ta cũng sẽ kính nể người đó là đàn ông.Còn lúc này, Hoắc Khải không hề tức giận, cũngkhông giơ tay chỉ trỏ, lại càng không trốn tránh, mà chỉbình tĩnh giảng giải lại theo suy nghĩ của mình, khí chấtnày khác hoàn toàn với Lý Phong trước kia.Nếu như không biết rõ gương mặt này là của ai thìNinh Ngọc Lâm còn ngỡ rằng mình đã gặp phải một ngườitên tuổi trong xã hội thượng lưu rồi ấy chứ.Không đúng, không đúng, đây không phải nhân vật taito mặt lớn trong xã hội thượng lưu nào cả, anh ta chỉ làmột con mọt sách mà thôi!“Nói nhăng nói cuội, anh tưởng có thể lừa tôi bằngmấy lời linh tinh này được á? Chân còn chưa đặt vào giớikinh doanh mà còn muốn dạy tôi cách buôn bán?” NinhNgọc Lâm khinh thường bĩu môi.Hoắc Khải tỏ vẻ hờ hững: “Cậu không tin thì tôi cũngđành chịu thôi, nhưng trước khi trả lời người kia, tốt nhấtcậu nên đọc lại lịch sử trò chuyện hồi trước, xem xem saukhi vị khách này nhìn thấy câu nào mới dần dần tỏ ýkhông muốn hợp tác”.“Tôi thấy anh mới đúng là đồ úng não!“ Ninh NgọcLâm lẩm bẩm, nhưng tay lại không hề ấn vào phím enter.Đơn hàng lần này quá quan trọng, những lời Hoắc Khảinói làm cho cậu ta cảm thấy đắn đo. Lỡ như đối phươngthật sự không thích được nịnh thì phải làm sao?Thêm vài giây nữa, Ninh Ngọc Lâm mới cố nén cơnkhó chịu trong lòng mà mở lịch sử trò chuyện ra đọc lạimột lượt. Vừa kéo xem, cậu ta vừa chửi thầm, không ngờmình lại bị một con mọt sách dọa tái mét.Nhưng khi cậu ta dùng một lối nghĩ hoàn toàn khác đểđọc lại lịch sử trò chuyện, quả thật đã phát hiện ra đượcmột vài manh mối.Theo như lịch sử trò chuyện, lúc mới đầu vị khách họLiêu này luôn đáp rất thẳng thắn, mục đích cũng rất ổn.Nhưng sau khi nhân viên bán hàng Tiểu Trương tỏ vẻ lấylòng anh ta để lựa chọn hàng hóa, thì anh ta lại có vẻ đápqua loa cho có lệ. Sau đó nữa, Tiểu Trương càng nói mấylời nịnh nọt nhiều thì anh ta lại càng tỏ rõ ý tứ khôngmuốn hợp tác.Ninh Ngọc Lâm nhíu mày, nếu như bỏ qua tất cả nhântố khách quan, thì có vẻ tình huống hiện giờ giống hệtnhững gì cái đồ mọt sách kia nói.Dù không nhìn thấy vẻ mặt của Ninh Ngọc Lâm nhưngnhìn vào mục địa điểm và thời gian của lịch sử trò chuyệntrên màn hình, Hoắc Khải cũng có thể xác định được cậuem vợ của mình đã nhìn ra đầu mối.Anh lại mở miệng nói tiếp: “Những khách hàng mạnhmẽ kiểu này vô cùng có chủ kiến, hoặc nên nói là có tâmlý phản nghịch rất mạnh. Dù anh ta cảm thấy sản phẩmcủa các cậu không tồi nhưng cậu cũng tuyệt đối đừngbao giờ nói ra những câu khen ngợi tầm nhìn của anh ta.Bởi vì anh ta chỉ muốn tỏ ra mình là người có ánh mắt độcđáo, nếu người khác khen anh ta, trái lại sẽ khiến anh tathấy khó chịu. Dù rằng đã có ý định mua nhưng rồi cũngsẽ không mua nữa”.Ninh Ngọc Lâm xem xong lịch sử trò chuyện, lúc nàyđang vô cùng do dự, bởi vì tất cả dấu hiệu trên mọi khíacạnh đều đang chứng minh rõ Hoắc Khải nói đúng.Nhưng cậu ta vẫn không biết nên trả lời khách hàng rasao, bình thường nói chuyện với khách hàng vẫn luôn phảitỏ ra nịnh nọt lấy lòng, người ta cầm tiền tới đưa chomình, sao mình có thể đòi bình đẳng với người ta được?.Dù trong lòng băn khoăn đủ điều nhưng Ninh NgọcLâm cũng không tiện chủ động hỏi. Đối với cậu ta, mởmiệng ra hỏi cái đồ mọt sách mà bản thân vẫn luôn coithường chính là một sự sỉ nhục.Hoặc Khải có thể thông qua vài câu trong lịch sử tròchuyện mà đánh giá được tâm thái khách hàng, tất nhiêncũng có thể nhìn ra được cậu em vợ của mình đang do dựđiều gì.Anh chủ động lên tiếng: “Những lúc thế này, hẳn làcậu nên tỏ rõ thành ý của bên cậu đối với khách hàng.Sản phẩm có tốt hay không thì khách hàng tự có phánđoán của họ, không cần cậu phải nhiều lời. Chỉ cần khiếnanh ta cảm nhận được thành ý của cậu thì tất nhiên sẽbuôn bán thành công. Như thế nào là thành ý, cậu kinhdoanh bao nhiêu lâu như vậy rồi chắc hẳn cũng rất rõđúng không?”Một loạt lời của Hoắc Khải khiến Ninh Ngọc Lâm lậptức thông suốt.Trong đầu cậu ta chợt nảy ra suy nghĩ, lập tức gõ mộtloạt, có điều vừa gõ chữ mà vẫn không quên tỏ ra khóchịu: “Anh nói bao nhiêu thế, nếu như khiến khách quencủa tôi chạy mất, để xem tôi xử lý anh thế nào!“Nhìn những dòng chữ mà Ninh Ngọc Lâm gõ ra, HoắcKhải chỉ cười nói: “Nếu thật sự dọa anh ta chạy mất thìcậu xử lý tôi sau cũng chẳng muộn, thôi cậu cứ làm việctrước đi, tôi đi rót cho cậu ly nước”.Đến nhà bếp rửa ly thật sạch, rót nước nóng vào, vừavề đến phòng khách liền nhìn thấy Ninh Ngọc Lâm đangkhua khua nắm tay, hào hứng hô: “Yes! Yes!”Thấy bộ dạng đó của cậu ta, Hoắc Khải liền biết mọichuyện đã thành công. Anh đưa ly nước cho cậu ta rồinói: “Uống chút nước đi”.“Khách hàng muốn lập tức đến xưởng lấy hàng luônhôm nay!“ Ninh Ngọc Lâm đứng dậy, nhận lấy ly nước,đột nhiên uống một ngụm to, sau đó nhanh chóng đặt lyxuống bàn, rồi vội vàng chạy ra ngoài: “Giờ anh ta đang ởgần chỗ nhà máy, tôi phải nhanh chóng đi đây!”“Vậy cậu đi đi, xong việc nhớ tới nhà tôi ăn cơm” HoắcKhải khách sáo nói.Bước chân của Ninh Ngọc Lâm hơi ngừng, cậu ta quayđầu, nhìn Hoắc Khải bằng vẻ mặt là lạ: “Anh muốn mời tôiăn cơm á? Uống nhầm thuốc rồi à?”Trước kia cứ hễ nhìn thấy cậu ta là Hoắc Khải lại nénhư né tà, chỉ hận không thể cách xa tám trăm dặm, bâygiờ lại còn chủ động mời cậu ta đến nhà ăn cơm?Hoắc Khải cười trừ, nói: “Cậu là em vợ của tôi mà, đềulà người một nhà cả, đến nhà tôi ăn cơm thì có gì khôngđúng chứ?”“Không phải là anh uống nhầm thuốc thì là tôi chưatỉnh ngủ… Ninh Ngọc Lâm lầm bầm rồi quay người đi, thếnhưng vừa mới mở cửa ra bỗng khựng lại.Có vẻ cậu ta đang do dự gì đó, đợi thêm mây giây, cậuta bỗng chạy tới kéo tay Hoắc Khải rồi nói: “Đi thôi, anh đicùng tôi!”Hoắc Khải buồn bực hỏi: “Đi đâu cơ?”“Đến nhà máy chứ đâu!” Ninh Ngọc Lâm liếc mắt: “Dùrằng tôi vẫn rất khó chịu với anh, nhưng lần này có thể vớtvề được vị khách này, công lao của anh cũng không nhỏ.Ninh Ngọc Lâm tôi không phải người thích chiếm côngngười khác, anh đi đến xưởng với tôi, nếu boss mà thưởngtiền thì tôi sẽ đưa thẳng cho anh, để tránh sau này anh nóitôi chiếm hời của anh”.Hoắc Khải dở khóc dở cười, anh coi cậu ta là em vợnên mới tiện tay giúp mà thôi, chứ không nghĩ tới việckiếm tiền nhờ chuyện này.Nhưng Ninh Ngọc Lâm căn bản không thèm để ý,những chuyện mà cậu ta đã quyết, dù anh có bằng lònghay không thì cũng nhất định phải làm! Nếu còn nói nhiềuthêm vài cậu, có khi cậu ta sẽ lại nhe răng toét miệngmuốn đánh anh luôn ấy.Bó tay với cậu em vợ tính tình nóng nảy này, HoắcKhải đành phải đi cùng cậu ta.Khoan hãy nói, điều kiện kinh tế của Ninh Ngọc Lâmquả thật khá khẩm hơn Ninh Thần, ít nhất cậu ta cũng sởhữu một chiếc xe trị giá mấy trăm ngàn tệ.Trên đường đi, Ninh Ngọc Lâm không thể nén nổi tòmò, bèn hỏi: “Anh từng học tâm lý học à?”“Cũng có học đôi chút, lúc đầu tính thi chứng chỉ,nhưng sau đó cuộc thi nhà tư vấn tâm lý trong nước đã bịhủy bỏ”. Hoắc Khải trả lời.Lời này cũng không phải nói dối, hồi trước anh từngtheo học mấy vị học giả tâm lý học, trên thương trườngquả thật cũng ứng dụng thành công nhiều lần.Ninh Ngọc Lâm “ồ” một tiếng, sau đó lại bĩu môi: “Baonhiêu năm như vậy, cuối cùng cũng có lúc thấy việc anh