Cô cười lạnh một tiếng: “Vậy à, thật thế thì anh đúnglà thiên tài rồi. Nếu tôi nhớ không nhầm, ngày trước khi tôimở cửa hàng trên Taobao, anh cũng nghĩ việc đó đơn giảnlắm mà. Tới lúc coi xong cái đống quy tắc phức tạp kia thìanh lại kêu không hiểu gì. Sao nào? Bỗng nhiên được mởmang đầu óc à?”Hoắc Khải ngây người, giờ anh mới nhớ lại, lúc NinhThần mới mở cửa hàng, quả thực Lý Phong chỉ cần đọcđống quy tắc đó là thấy hoa mắt chóng mặt. Với mộtngười không hiểu về quản trị kinh doanh, đừng nói là mớiđọc vài lần, dù cho có đọc thuộc làu những quy tắc đó đinữa thì cũng chưa chắc có thể vận dụng chúng một cáchtốt nhất.Nhìn thấy biểu cảm không mấy vui vẻ của Ninh Thần,dù trong lòng Hoắc Khải thầm mắng mỏ, nhưng chỉ có thểđáp: “Không phải đột nhiên hiểu biết đâu, mà thật ra anhcũng từng tự học mấy kiến thức này”.“Bớt dùng chiêu này đi, tôi không cần biết ai dạy anhmấy thứ này, và cũng chẳng cần biết anh bỏ ra bao nhiêutiền để nhờ người giúp đỡ, nhưng nếu như anh muốn tôinghỉ việc thì bỏ ngay ý nghĩ đấy đi, không bao giờ!” NinhThần Lạnh lùng nói, xoay người đi về hướng phòng tắm.Trong lòng cô có lẽ đã sớm cho rằng, chồng của mìnhvừa nội trợ vừa mở cửa hàng, tất cả đều là để che mắt cô.Bước đầu là dựa vào việc nội trợ để cải thiện hìnhtượng bản thân, sau đó dùng doanh thu của cửa hàngtrên Taobao khiến cô lơ là cảnh giác, cuối cùng sẽ bắt côthôi việc để ở nhà livestream bán hàng.Một khi đã thôi việc rồi, mà cái việc livestream bánhàng kia lại còn không thuận lợi, thì sẽ phải làm sao?Lúc đó, chỉ có thể bán nhà thôi!Có lẽ Hoắc Khải cũng chẳng thể ngờ được, vì trướcđây Lý Phong để lại cho Ninh Thần toàn những ấn tượngxấu, nên bây giờ cô cũng nhìn nhận tất cả mọi thứ anhđang làm theo hướng vô cùng tiêu cực.Lắc đầu bất lực, Hoắc Khải thật sự muốn lôi linh hồncủa Lý Phong ra mà đánh một trận nhừ tử.Anh ta ngốc tới mức bị chính vợ mình khinh thườngnhư vậy, đúng là quá vô dụng!Đêm đó, tất nhiên Hoắc Khải vẫn phải ngủ trên sofa.Mặc dù cuộc nói chuyện đêm hôm trước không hềsuôn sẻ, nhưng hôm sau Hoắc Khải vẫn dậy sớm đểchuẩn bị bữa sáng.Cô nhóc Đường Đường rất hài lòng về bữa sáng, ănliền một lúc hai quả trứng ốp la, hai ly sữa nóng, lại cònthêm ba cây xúc xích chiên, nhiều tới mức bụng căngphồng lên.Hôm nay là thứ 7, nhưng Ninh Thần đã sắp xếp choĐường Đường học thêm tiếng Anh, vì vậy cô bé vẫn phảiđi hocVừa ăn xong bữa sáng, Ninh Thần chẳng nói chẳngrằng đã đưa con gái đi học, bầu không khí bất hoà thấyrõ.Đóng cửa phòng lại, Hoắc Khải lại tiếp tục thở dài, dùgì trước đây anh cũng là người thừa kế của nhà họ Hoắc,vậy mà giờ lại bị một người phụ nữ đã có chồng đối xửlạnh nhạt như vậy. Nghĩ lại quá khứ huy hoàng ngày xưa,thật đúng là khiến người ta thổn thức không thôi.Dù trong lòng chẳng mấy vui vẻ, nhưng Hoắc Khảicũng không vì thế mà bỏ cuộc, sau khi sống lại nếu muốncó chỗ đứng vững vàng, đầu tiên phải duy trì được mốiquan hệ hoà thuận trong gia đình này đã.Nếu như ngay cả một người phụ nữ đã có con cũngkhông trị được, thì anh làm gì còn mặt mũi nào mà quaylại nhà họ Hoắc?Sau khi làm xong vài mẩu quảng cáo và gửi chúng đi,Hoắc Khải xuống bếp định nấu mỳ ăn.Trước đây anh từng theo học nấu ăn cùng mấy đầubếp Michelin nổi tiếng, nấu mỳ được xem như một trongnhững món quan trọng nhất. Đối với món ăn này, HoắcKhải rất tự tin với tay nghề của mình.Tuy nhiên, anh vừa đổ mỳ ra thì bỗng nghe thấy tiếnggõ cửa.Anh rửa sạch tay rồi ra mở cửa, chàng trai trẻ tuổi tayôm bịch hoa quả đứng trước mặt anh cứ thế bước thẳngvào trong, vừa vào đã gọi lớn: “Đường Đường, cậu đem đồăn ngon tới cho cháu nè!”Gọi mấy câu mà không thấy ai đáp lại, trong phòngngủ cũng trống trơn, chàng trai trẻ tuổi kia liền quay đầuhỏi: “Đường Đường đâu rồi?”Thái độ của cậu ta chẳng lịch sự chút nào, lại còn cóchút tự tiện. Đây rõ ràng không phải nhà cậu ta, mà tháiđộ lại như thể cậu ta chính là chủ nhà vậy.Nhưng Hoắc Khải cũng không tức giận, bởi vì chàngtrai này chính là em ruột của Ninh Thần – Ninh Ngọc Lâm.Ngày xưa khi Ninh Thần và Lý Phong kết hôn, bố mẹvợ tức tới mức từ mặt con gái, từ đó trở đi gần như chẳngcòn giữ liên lạc. Hai năm đầu Lý Phong cũng có đem quàcáp tới nhà vợ vài lần, nhưng đều bị bố vợ Ninh QuốcNăng đuổi thẳng cổ.Sau đó anh ta cũng tức giận rồi không còn tới nữa.Tuy rằng bố mẹ vợ không thèm ngó ngàng gì tới haingười họ, nhưng em vợ Ninh Ngọc Lâm thì lại thườngxuyên tới thăm chị và cháu gái của mình.Còn về phần Lý Phong, Ninh Ngọc Lâm căn bản cũngchẳng thèm ngó ngàng tới, một tên nghèo kiết xác chỉbiết mỗi việc học, làm sao có thể xứng với chị gái xinhđẹp giỏi giang của cậu ta chứ? Chẳng hiểu ngày xưa chịgái cậu ta nghĩ gì mà lại đồng ý cưới một người như vậy.Mỗi lần tới chơi, Ninh Ngọc Lâm đầu ra sức sai bảo LýPhong. Mà một người vốn đang buồn bực vì công việcnhư Lý Phong làm sao nuốt nổi cục tức này cơ chứ, thếnên cứ hễ nhìn thấy Ninh Ngọc Lâm thì anh ta liền chủđộng tránh mặt.Ninh Ngọc Lâm cũng chẳng thèm để ý, kệ anh ta thíchlàm gì thì làm, không nhìn thấy còn đổ chướng mắt.Tóm lại là người nhà của Ninh Thần đầu có quan hệchẳng mấy tốt đẹp với Lý Phong.Nhưng giờ đây, linh hồn đang sống trong cơ thể LýPhong lại là của Hoắc Khải, dù cho anh biết nhữngchuyện trong quá khứ kia, nhưng cũng không có ý định ramặt giúp đỡ Lý Phong.Lý Phong bị coi thường, chỉ có thể trách anh ta bất tàivô dụng mà thôi, không trách người khác được.Vì thế, đối với Ninh Ngọc Lâm này, Hoắc Khải tỏ ra khálà lịch sự: “Dạo gần đây Đường Đường mới đăng ký đi họcthêm tiếng Anh, giờ này được mẹ đưa đi học rồi”.“Mới lên lớp hai mà đã đi học thêm tiếng Anh?”, NinhNgọc Lâm lẩm bẩm, rồi quay qua nhìn Hoắc Khải hỏi:“Còn anh thì sao? Không phải đi làm à?”Từ ngữ điệu của Ninh Ngọc Lâm có thể nhận ra ngay,câu nói kia rõ ràng là để chất vấn anh, chứ không phảiquan tâm hỏi han gì.Hoắc Khải đáp: “Đợt trước bị thương, tới giờ vẫn chưalành”“Tôi biết, chẳng qua là say rượu nên lúc lái xe điện bịngã thôi, đàn ông đàn ang, bị thương có chút xíu mà làmmình làm mẩy như đàn bà vậy, anh nghỉ ở nhà bao lâu rồi?Chẳng lẽ anh tính để chị tôi nuôi anh cả đời chắc?”, NinhNgọc Lâm bực tức mắng mỏ.Hoắc Khải cũng không nói gì, tuy rằng tính khí của anhkhông được như mấy vị cao tăng đắc đạo trong truyềnthuyết, dù dục vọng bùng lên cũng chẳng nhíu mày,nhưng cũng không tới mức chỉ vì vài câu nói của ngườikhác mà dễ dàng tức giận.Có điều, Hoắc Khải càng im lặng thì Ninh Ngọc Lâm lạicàng được đà lấn tới.Khi cậu ta vừa định tiếp tục mắng mỏ để trút giận thaychị gái, thì đột nhiên điện thoại reo lên.Ninh Ngọc Lâm lườm Hoắc Khải một cái rồi nhấc máy:“Alo, ồ, không phải là chuyện này đã để cho Tiểu Trươnggiải quyết rồi sao? Không phải chứ, cậu ta cũng biết ănnói mà nhỉ. Được rồi, tôi biết rồi, giờ tôi lập tức giải quyếtđây”.Nói một hồi, Ninh Ngọc Lâm cúp máy rồi lập tức mởmáy tính lên.Sau khi tải phần mềm liên lạc riêng của công ty về,Ninh Ngọc Lâm đăng nhập vào tài khoản của mình, rồi coilịch sử nhắn tin của một người trong group chat.Có cậu ta ở đây, Hoắc Khải cũng mặc kệ mà quay lạiviệc bếp núc, sau khi xong việc liền đi qua coi cậu ta đanglàm gì.Ninh Ngọc Lâm không chú ý tới Hoắc Khải đang đứngsau lưng, mà dù có biết đi chăng nữa thì cũng chẳngthèm quan tâm.Sau khi xem lướt qua lịch sử nhắn tin, cậu ta dùngquyền admin gửi tin nhắn cho cấp dưới của mình: “Cậukhông cần nói chuyện với khách nữa, báo với khách sẽchuyển người liên lạc thành tôi”.Hiện nay rất nhiều công ty đều sử dụng phầm mềmliên lạc chuyên dụng thế này, khách hàng chỉ cần vàowebsite là có thể nói chuyện online trực tiếp với nhân viênkinh doanh.Công ty của Ninh Ngọc Lâm vừa cho ra mắt một dòngsản phẩm mới, nhưng vì đối thủ cạnh tranh quá nhiều màmức tiêu thụ không mấy khả quan. Hôm nay có mộtkhách hàng họ Liêu cần tư vấn, lúc đầu nói chuyện khávui vẻ, còn kêu muốn đặt 100 chiếc về dùng thử. Vậy màchẳng biết làm sao, nói được một hồi có vẻ lại khôngmuốn mua nữa.Nhắm thấy đơn hàng này sắp bị từ chối, nên công tyliền vội vàng gọi cho Ninh Ngọc Lâm, kêu cậu ta đích thângiải quyết.Nếu không cứu vớt được đơn hàng này, tổng giám đốcnhất định sẽ vì tức giận mà đuổi việc nhân viên!Ninh Ngọc Lâm là giám đốc phòng kinh doanh củacông ty, nghe đồn rất lợi hại, nhưng thực chất doanh sốtiêu thụ một năm chỉ cỡ hai ba mươi triệu mà thôi, cũngchẳng nhiều lắm. Trừ đi chỉ phí này kia, có thể kiếm được20, 30 phần trăm cũng là khá tốt rồi.Bản thân là giám đốc kinh doanh, nên đương nhiênNinh Ngọc Lâm khó thoát được trách nhiệm trong việcdoanh số sản phẩm mới không hề khả quan.Sau khi số liên lạc vừa được chuyển tới, Ninh NgọcLâm liền nhắn một tin thật dài, tính dùng sự chân thànhđể thuyết phục vị khách họ Liêu kia. Mặc dù đối phươngchỉ định đặt 30 cái dùng thử, tổng đơn hàng cũng chỉ vàokhoảng mấy chục ngàn, nhưng ít nhất cũng đã bán được,nếu bị tổng giám đốc hỏi tới cũng có cái để trình bày.Khi Ninh Ngọc Lâm chuẩn bị nhấn phím enter, HoắcKhải đứng sau lưng đột nhiên lên tiếng: “Nếu cậu trả lờikhách hàng như vậy, bên kia sẽ chỉ đáp lại vài câu kháchsáo rồi sẽ không còn nhắc tới việc đặt hàng nữa”. “Anh thì hiểu cái gì! Đừng tưởng đi học vài năm mà đòilên mặt với tôi, không biết ai hơn ai đâu?”, Ninh Ngọc Lâmchẳng thèm quay đầu mà đã đáp lại luôn, đồng thời cũngnhấn nút enter.Trong mắt Ninh Ngọc Lâm, những lời lẽ nịnh bợ rất dễlàm thoả mãn lòng hư vinh của người khác. Chỉ cần vịkhách họ Liễu kia là một người bình thường, nhất định sẽbị những lời này của cậu ta làm cho cảm động!