Chệch Hướng - Đường Quả Tuyết Sơn

Chương 13



– Cuối tuần trước chị không đến dự đám cưới cuối sếp Lương ạ? 

Đến thứ Hai, đồng nghiệp Amy hỏi Dư Hoan lúc hai người ở trong bếp công ty.

– Có đi mà? 

Dư Hoan khuấy cà phê, khó hiểu hỏi lại.

– Sao em không thấy chị? 

Amy hỏi.

Dư Hoan nhớ lại chuyện hoang đường hôm đó, nói dối:

– Chị không khỏe lắm nên về sớm.

– À. 

Amy đáp, cô nàng tới muộn nên không nghe được bài diễn văn của Cao Yến, lại hỏi tiếp:

– Nghe nói chú rể và cô dâu là bạn Đại học ạ?

– Ừ. 

Dư Hoan khẽ nhấp một ngụm cà phê, gật đầu.

– Tháng sau em lại có thêm một đám nữa, cô dâu chú rể cũng là bạn học nốt. 

Amy nói, sau khi im lặng một lúc lại bảo:

– Có nhiều đôi rõ ràng đã chia tay hồi đi học, sau khi tốt nghiệp lại quay lại với nhau. Hình như phần lớn mọi người khi tìm ai đó để cưới thì đều có khuynh hướng tìm bạn cũ, chị nói xem sao lại thế?

– Vì hiểu tường tận gốc rễ chăng? 

Dư Hoan đặt ly xuống,

– So với những người quen biết sau này thì tình cảm thời đi học thuần túy hơn?

Dù sao hồi đi học người ta có ít thứ cần cân nhắc hơn, sau khi ra đời cái gì cũng phải suy xét thiệt hơn.

Amy nghe vậy thì lại lâm vào tự hỏi.

Dư Hoan nhận ra cô nàng khang khác:

– Chẳng lẽ em cũng muốn tìm bạn cũ à? Hay là bạn cũ đến tìm em?

– Đâu có, em chỉ thuận miệng than thở ấy mà. 

Amy vội xua tay, bỗng nhìn Dư Hoan hỏi:

– Sau này chị có định lựa chọn kiểu ấy không?

– … 

Dư Hoan hơi sửng sốt, chối:

– Không.

Amy phát hiện có gì đó sai sai khi thấy cô khựng lại:

– Không thật à?

– Không thật mà. 

Dư Hoan đành nhấn mạnh lần nữa.

Thẩm Dật Lâm chẳng biết từ đâu xông ra hỏi:

– Không với có gì cơ?

Xem ra chẳng phải mỗi con gái mới ưa hóng hớt.

Amy và Dư Hoan cười với nhau. Amy bê ly đi ra, còn Dư Hoan xoay người nhìn Thẩm Dật Lâm hỏi:

– Cuối tuần nghỉ ngơi xong phấn chấn ghê nhỉ, có đi đâu chơi không?

– Không ạ, em bận khui hàng suốt hai ngày.

– …

Thế ra trừ hóng hớt, cậu ta còn nghiện mua sắm qua mạng à?

Dư Hoan bỗng hơi nghi ngờ xu hướng tính dục của Thẩm Dật Lâm. Hẳn là cậu ta cũng nhận ra ánh mắt là lạ của cô, vội vàng giải thích:

– Đều là đồ trang trí nội thất và đồ dùng thiết yếu trong nhà thôi.

– Chỗ em đang ở chỉ có mấy món cơ bản, còn lại trống trơn. 

Thẩm Dật Lâm lại giải thích:

– Sau khi về nước em mới phát hiện mua sắm online trong nước đúng là quá tiện lợi, bèn mua một đống đồ trên mạng. Có nhiều thứ phải tự lắp ráp nên em dồn hết tới cuối tuần mới khui một thể.

– … À. 

Ánh mắt Dư Hoan cuối cùng cũng bình thường lại, hỏi:

– Em không ở chung với bố mẹ à?

– Bọn họ ở nước ngoài ạ.

–? 

Dư Hoan nói:

– Chị cứ tưởng em là du học sinh về nước chứ, hóa ra lớn lên bên kia à…

Ơ, không đúng, hồi cấp Ba rõ ràng là cậu ta học ở thành phố F mà.

*

Dư Hoan thấy hơi thắc mắc.

– Không phải Mỹ ạ, bố mẹ em ở sống ở Úc. Hồi em học đại học năm hai bọn họ mới di dân ra nước ngoài. 

Thẩm Dật Lâm đành giải thích tiếp:

– Bố mẹ em đều làm trong ngành thiết kế trang sức. Chị biết mà, ngành này không được chú ý ở trong nước, đặc biệt là khi ông ngoại em quyết định dấn thân vào lĩnh vực bất động sản… Hồi em lên hai, bố mẹ em đã nộp đơn xin di dân, có điều lúc đó ông bà ngoại em ầm ĩ ly hôn, cậu em còn vị thành niên nên mẹ em không yên tâm… Sau khi cậu em trưởng thành thì sức khỏe bà ngoại lại không ổn… Cứ dùng dằng mãi đến tận hai năm trước cuối cùng bọn họ mới đi được.

Thẩm Dật Lâm nói đến đoạn sức khỏe bà ngoại không tốt thì hơi khựng lại, dù không đề cập gì nhưng Dư Hoan cũng đoán được đoạn cậu ta lượt qua – Bà ngoại cậu ta đã qua đời.

Bà ngoại của Thẩm Dật Lâm cũng là mẹ của Cao Yến – Nghiêm Dụ Hoa. Bà Nghiêm và bố của Cao Yến là ông Cao Trình đã cùng nhau sáng lập ra tập đoàn trứ danh thành phố F.

Lịch sử làm giàu của hai người họ phải nói là huyền thoại ở thành phố F: Dựa vào đầu cơ trục lợi buôn bán nhỏ lẻ, dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng sáng lập công ty trang sức lớn nhất thành phố F, và thành lập thương hiệu trang sức của riêng mình. Năm 2004, khi bất động sản bắt đầu tăng giá, Cao Trình đã mua lại một công ty bất động sản địa phương và dựng nên công ty vật liệu xây dựng lớn nhất thành phố F, rồi sau đó mở rộng hoạt động kinh doanh trong ngành bất động sản với quy mô lớn, tạo ra Nhạc Thượng ngày hôm nay.

Dù là Cao Trình hay Nghiêm Dụ Hoa thì đều là nhân vật huyền thoại của thành phố F mà nhà nhà đều biết.

Hôm kỷ niệm 100 năm thành lập trường cấp Ba, Dư Hoan từng trông thấy bà Nghiêm ở đằng xa. Trong thời đại truyền thông còn chưa phát triển, bà Nghiêm rõ ràng trông xinh đẹp hơn ảnh nhiều, vừa cơ trí giỏi giang lại không mất đi vẻ hòa ái, chẳng qua tinh thần có phần sa sút.

Nghe nói lúc đó bà ấy đã bị chẩn đoán mắc bệnh ung thư.

Suốt bảy tám năm sau đó, bà ấy vẫn luôn chiến đấu với bệnh tật. Vì bệnh tình mà bà ấy dần dần khuất khỏi tầm mắt mọi người. Mãi đến hai năm trước, bản tin địa phương mới đưa tin về bà ấy, song lại là thông báo từ trần sau khi bệnh ung thư chuyển biến xấu.

– Thế em ở một mình à? 

Dư Hoan hỏi.

Thật ra cô muốn hỏi Thẩm Dật Lâm là ông ngoại em đâu? Nhưng sau đó cô sực nhớ đến những hành vi phóng túng mấy năm nay của Cao Trình. Nghe Cao Yến khinh thường kể là bạn gái mới của Cao Trình chỉ lớn hơn Thẩm Dật Lâm chưa đến hai tuổi.

Biết đâu chừng Thẩm Dật Lâm cũng có chung niềm oán hận với Cao Yến, vì thế Dư Hoan chuyển chủ đề:

– Cách chỗ này xa không?

– Gần lắm ạ, nhưng em chỉ đến đây thực tập thôi, mấy tháng nữa có lẽ sẽ phải đổi chỗ ở. 

Thẩm Dật Lâm thở dài, kể khổ:

– Vốn dĩ em muốn ở chỗ cậu nhưng cậu em lại bảo không tiện…

– Bây giờ cậu em không có bạn gái, chả hiểu không tiện chỗ nào chứ? 

Cậu ta không kìm được mà phàn nàn.

– … 

Chuyện này Dư Hoan không tiện lên tiếng.

Nhưng Thẩm Dật Lâm đúng là ngây thơ thật, cô nghĩ.

Khi một gã đàn ông bảo mình không có bạn gái thì ai biết là không có thật hay là anh ta đang giấu giếm gì chứ?