Nội dung truyện Xuyên Vào Văn Mỹ Thực, Vị Hôn Phu Cũ Hắn Lại Giả Vờ Nhu Nhược

Trần Hi xuyên vào một quyển tiểu thuyết điền văn, trở thành nhân vật phản diện nhằm làm nổi bật vẻ đẹp và sự thiện lương của nữ chính.

Trong nguyên tác, nữ chính đã đính hôn với nam chính, là một thư sinh cùng thôn, hai người giúp đỡ, tương trợ lẫn nhau. Sau đó, nam chính thi đỗ Trạng nguyên, thăng quan tiến chức, nữ chính trở thành người giàu có nhất triều đình, sự nghiệp và tình yêu đều viên mãn.

Còn Trần Hi, vai trò của nàng là nhân vật phản diện, trong nhà tài tử thư sinh đã định hôn ước với nàng đột nhiên gặp biến cố, không bàn đến việc đột nhiên trở nên nghèo rớt mồng tơi, hắn còn lâm bệnh nặng, nằm liệt giường quanh năm không có thuốc nào chữa được. Không bao lâu sau khi Trần Hi từ hôn cùng tài tử thân thể ốm yếu kia, tài tử cũng buông tay nhân gian, bởi vì bị cho là có số khắc phu, cho nên không có ai tới cửa cầu hôn, mới hai mươi tuổi, Trần Hi đã buồn bực mà chết.

Vai trò phản diện quá rõ ràng.

Ngay khi Trần Hi vừa xuyên qua, chàng thư sinh mà cô vừa từ hôn đã tìm đến cửa.

Nhìn người trước mặt, mặt mũi không chút huyết sắc, trông giống như gió thổi qua cũng có thể tan biến, đều là nhân vật phụ, đột nhiên Trần Hi cảm thấy rất thương xót cho chàng thư sinh đoản mệnh này.

Không đợi cô mở miệng, chàng thư sinh bệnh tật đầy người đã lạnh mặt ném tất cả những món đồ bồi thường sau khi từ hôn tới trước mặt cô.

Ném xong, hắn xoay người rời đi, như thể nhìn cô thêm một cái cũng làm bẩn mắt mình.

Trần Hi: "?"

Tính khí cũng rất lớn đấy chứ.

Nhưng mà Trần Hi không hề bận tâm, cô sẽ không làm nhân vật phản diện nữa, cô muốn tập trung kiếm tiền và phát triển sự nghiệp!

**

Trần Hi từ bỏ việc kinh doanh bánh ngọt của gia đình, không cạnh tranh với nữ chính nữa, chuyển sang làm đồ ăn có vị cay, kinh doanh phát đạt đến mức không tưởng.

Cuộc sống thuận lợi, tâm tình tốt hơn, cho nên thuận tay chăm sóc cho tài tử ốm yếu, một nhân vật phụ giống như cô.

Không ngờ, chăm sóc một thời gian, người vốn dĩ ốm yếu quanh năm lại không những không chết mà còn sống thêm một năm, hai năm, ba năm, cho đến khi trưởng thành hắn đã biến thành một thiếu niên tuấn tú, còn đứng đầu trong kỳ thi Hương và Giải Nguyên.

Mà Trần Hi cũng nhờ vào tay nghề nấu ăn của mình mà danh tiếng lan truyền khắp mười dặm tám thôn, người đến cửa cầu hôn cô nối liền không dứt.

Ngày hôm đó, hai vợ chồng Trần gia cuối cùng cũng chọn được một vị hôn phu hài lòng cho nữ nhi nhà mình, đang định gật đầu đồng ý, tân Giải Nguyên Lang đột nhiên đến nhà.

Nhìn sắc mặt hắn nặng nề, rõ ràng là không có ý tốt, Trần Hi chắn ở trước mặt cha mẹ, không đợi nàng mở miệng, chợt nghe Tiểu Giải Nguyên kia nặng nề nói: "Chuyện hôn sự giữa ta và thiên kim Trần Hi của quý phủ, cũng nên đưa ra để tính toán rồi."

Trần Hi: "...?"

Trần Hi cho rằng hắn đang mỉa mai mình có mắt không tròng, nhíu mày nói: "Hôn ước của ta với Giải Nguyên Lang đã được giải trừ từ ba năm trước."

Tiểu Giải Nguyên liếc nàng một cái, móc ra một tờ giấy ố vàng, đưa tới trước mặt nàng: "Hôn thư vẫn còn, hôn ước vẫn giữ nguyên như cũ."

Trần Hi: "???"

Không phải hắn chỉ cần liếc nhìn nàng một cái đã cảm thấy chán ghét, sao ngay cả hôn thư cũng vẫn còn giữ?

Sau đó, Trần Hi mới biết được, ngày đó hắn mang theo hôn thư một đường chạy đến nhà cô, sợ chậm một bước thì nàng sẽ định hôn với người khác.