Buổi sáng sau khi Chu Phù phân lão Dư vào một số khu vực trên tay mình, cách giờ tan tầm buổi trưa còn gần bốn mươi phút.
Trong khoảng thời gian này cô luôn dễ mệt rã rời, sau khi bảo tồn xong bản vẽ thả chuột xuống, đầu ngón tay véo sống mũi, lại xoa gáy duỗi lưng mấy cái.
Cảm thấy vẫn không tỉnh táo, cô dứt khoát cầm một cái chén từ chỗ ngồi đứng lên, chuẩn bị đi lại cho tỉnh táo, đi vào phòng trà gọi đồ uống.
Có lẽ là động tĩnh hơi lớn, đang định rời đi thì Phương Hân và Đơn Đình Đình dồn dập nhìn về phía cô.
Phương Hân nhìn biểu cảm bất lực của cô vài lần, giương mắt mở to thân thiết hỏi: “Lại buồn ngủ à?”
Chu Phù cong môi gật đầu, nhẹ nhàng đáp lại cô ấy, nói cũng không lớn: “Dạ, cho nên em đứng lên đi một chút để tỉnh táo.”
Phương Hân như có điều suy nghĩ, một lát sau tiếp tục nói: “Gần đây hình như em thường xuyên buồn ngủ, có phải thân thể có chút không thoải mái không?”
Bước chân Chu Phù rời đi liền dừng lại, còn thật cẩn thận nhớ lại một lát, nhưng không nhớ tới có chỗ nào không thoải mái.
Từ sau khi ở bên Trần Kỵ, dưới sự chăm sóc của anh, mắt thường có thể thấy được thân thể của cô càng ngày càng tốt, rất nhiều bệnh cũ trước đây thường mắc cũng đã thật lâu không tái phát, dạ dày không đau nữa, cảm mạo hay phát sốt cũng hiếm khi có, ngay cả kinh nguyệt không có quy luật nhiều năm cũng một lần nữa khôi phục bình thường, lúc tới cũng không có bao nhiêu cảm giác, không hề giống như trước đau đến khó có thể chịu đựng.
Cho dù trong quá khứ tâm lý cô có chút bóng ma và chướng ngại, phản ứng trực tiếp cũng là ban đêm trắng đêm không ngủ được, mà trong khoảng thời gian này, động một chút là mệt mỏi, trước đây chưa bao giờ có.
Chu Phù vội vàng nhìn về phía Phương Hân lắc đầu: “Đều rất tốt, chắc là không có chỗ nào không thoải mái ạ.”
Biểu cảm trên mặt Phương Hân ít nhiều mang theo chút hoang mang không nghĩ ra.
Đơn Đình Đình bên cạnh là fan CP của Chu Phù và Trần Kỵ dường như cũng rất hiểu, nghe vậy lúc này vẻ mặt cười đến mập mờ, đưa tay vỗ bả vai Phương Hân: “Ôi chao chị Hân Hân, chị đã lập gia đình rồi, sao còn không hiểu bằng chó độc thân như em chứ.”
Chu Phù có chút mơ hồ: “?”
Đầu óc Phương Hân cũng nhất thời không quay lại: “?”
Cái miệng nhỏ nhắn của Đơn Đình Đình đắc ý nói dài dòng, mở miệng liền tới, hơi đè thấp chút tiếng nói, chỉ cho ba cô gái nhỏ nghe nội bộ: “Nhất định là sếp không có tự chủ, chịu không nổi Chúc Chúc hấp dẫn, không quá tiết chế mới dẫn đến thế.”
Chu Phù: “…”
Đơn Đình Đình phân tích đạo lý rõ ràng, hơn nữa không chút xấu hổ: “Em đã sớm nghe nói, sếp trước kia ở nhà anh ấy bên kia, một người có thể đấu với mười mấy người, tức giận đánh nhau cũng không th/ở dốc một chút nào, nghe nói bóng rổ cũng đánh tương đối lợi hại. Theo em thấy, vóc dáng với sức lực của sếp thì mỗi buổi tối không giày vò Chúc Chúc ba đến năm tiếng chắc là sẽ không bỏ qua.”
Chu Phù hít sâu một hơi, ba đến năm tiếng đồng hồ… Cô ấy còn đoán rất chuẩn, một số buổi tối không cần dậy sớm đi làm, thậm chí còn quá đáng.
Đơn Đình Đình bấm ngón tay bắt đầu tính toán: “Năm giờ rưỡi chúng ta tan ca, ăn một bữa cơm giúp cho tiêu hóa rồi tắm rửa, làm thêm ba đến năm tiếng nữa, tính như vậy, chắc chắn Chúc Chúc ngủ không đủ giấc. Vậy ban ngày mệt mỏi cũng quá bình thường.”
Lúc này Chu Phù chỉ muốn tìm một cái khe để chui xuống, không hề phản bác.
Phương Hân là một người đã kết hôn, biết tình huống hàng ngày của đại đa số vợ chồng sau khi kết hôn, thấy Chu Phù không lên tiếng, cô ấy vỗ nhẹ tay Đơn Đình Đình khoát lên vai mình: “Con nhóc này em nói cái gì vậy?”
“Người từng trải nói cho em biết, kết hôn rồi sẽ không nhiệt tình như lúc còn trẻ khi yêu đương đâu.” Phương Hân giống như dỗ trẻ con véo má Đơn Đình Đình, “Sớm chiều ở chung lâu dần không có gì khác biệt với người thân, sẽ không giống như bọn trẻ các em xem trên TV, cả ngày không có việc gì trong đầu cũng chỉ muốn lên giường.”
Chu Phù li ếm môi dưới, không ngại lên tiếng, nhưng sao cô lại cảm thấy Trần Kỵ giống như thuộc về Phương Hân nói, giống như tuyển thủ cả ngày không có việc gì trong đầu chỉ nghĩ đến chuyện lên giường…
Phương Hân giáo dục Đơn Đình Đình xong, lại quay đầu nhìn về phía Chu Phù, ân cần hỏi: “Có phải lão Dư giao nhiệm vụ cho em quá nhiều không, thời gian làm việc làm không xong, lén mang về nhà tăng ca à?”
Chu Phù dừng lại, hai má có chút khô, kiên trì phụ họa: “Là… là tăng ca ạ.”
Đúng là tăng ca, nhưng không phải lượng công việc nhiều, mà là lãnh đạo cấp cao không làm người, vừa đe dọa vừa dụ dỗ mạnh mẽ gia tăng lượng nhiệm vụ ngoài số dư công tác.
Nói tóm lại, Trần Kỵ, không phải người.
Phương Hân nhìn đồng hồ, tiện tay lưu lại văn kiện rồi từ chỗ ngồi đứng dậy, đi tới bên cạnh Chu Phù, đưa tay xoa xoa đỉnh tóc cô: “Được, vất vả rồi.”
Cô nhìn về phía Đơn Đình Đình, nói với hai người: “Đi nào, cùng xuống lầu mua đồ ăn ngon, chị Hân mời khách khao hai người.”
Đơn Đình Đình cầm lấy điện thoại, rất nhanh đứng dậy chạy chậm tới chen vào giữa hai người, một tay kéo một người, cực kỳ hứng thú lôi kéo mọi người cùng ra cửa vào thang máy.
Bộ phận thiết kế Phù Trầm từ trước đến nay tự do, ba người đi rầm rộ sôi nổi.
Xuống dưới lầu, Phương Hân chọn một nhà hàng trà kiểu Hồng Kông gần tòa nhà công ty, nói: “Thứ sáu tuần trước tan tầm, lúc chồng chị tới đón chị, tụi chị đã ăn cùng nhau, mùi vị rất ngon, đề cử mọi người nếm thử, lát nữa còn có thể đóng gói một ít mang lên chia cho Lý Thuận và lão Dư cùng ăn.”
Đơn Đình Đình vừa vào nhà ăn, ngửi thấy mùi thơm ngào ngạt liền bắt đầu liên tục gật đầu: “Thơm quá, em thích lắm, em gọi món nhé?”
Phương Hân cười nói: “Em gọi đi.”
So với vẻ mặt chờ mong của Đơn Đình Đình, vẻ mặt Chu Phù rõ ràng không đẹp lắm.
Từ lúc vào cửa ngửi thấy mùi kia, lông mày của cô liền không khống chế được nhăn lại, không hiểu sao có loại xúc động muốn nôn.
Phương Hân rất nhanh chú ý tới cô không thích hợp, nghĩ thầm Chu Phù từ trước đến nay dễ ở chung, tính tình tốt, cũng không nhiều chuyện, mặc dù gả cho cấp trên trực tiếp của mọi người, cũng chưa từng kiêu ngạo, hiếm khi xuất hiện biểu cảm như vậy.
Cô ấy vội hỏi: “Sao vậy? Có phải em không thích khẩu vị này không?”
Chu Phù vội vàng xin lỗi lắc đầu: “Không phải không phải ạ.”
Lúc trước cô rất thích trà bánh kiểu Hồng Kông, vì thế, Trần Kỵ còn đặc biệt học qua, ở nhà cũng thường làm cho cô.
Khoảng thời gian chờ cơm, thời gian từng giây từng phút trôi qua, ba người vây quanh bàn tròn ngồi chờ, hai tay Chu Phù nắm chén trà lúa mạch bốc hơi nóng, cảm giác buồn nôn trong ngực càng ngày càng nghiêm trọng.
Cuối cùng cô thật sự nhịn không được, mới nhìn về phía Phương Hân hỏi: “Chị Hân, chị biết toilet của tiệm này ở đâu không ạ? Hình như em hơi buồn nôn.”
Phương Hân vội mở to mắt, chỉ phương hướng cho cô, lại nhanh nhẹn lấy túi khăn giấy từ trong túi ra nhét vào tay cô: “Muốn chị đi với em không?”
“Không cần đâu ạ.”
Lúc từ toilet trở về, biểu cảm của Phương Hân và Đơn Đình Đình rõ ràng không giống với lúc trước.
“Thế nào rồi? Em thoải mái hơn chưa?” Phương Hân hỏi.
Chu Phù gật đầu: “Thoải mái hơn nhiều ạ.”
Phương Hân do dự một lát rồi nhỏ giọng hỏi cô: “Chúc Chúc, có phải kỳ kinh nguyệt của em lâu rồi không tới không?”
Chu Phù đang muốn trả lời không có, lại bất chợt nghĩ tới lần trước đi công tác, Trần Kỵ bỗng nhiên từ Bắc Lâm lái xe tới tìm cô, đêm đó người đàn ông hỏi cô kỳ kinh nguyệt có phải đã kết thúc rồi không, cô chưa kịp trả lời.
Thật ra không phải kết thúc, cơ bản là chưa từng tới.
Vốn tưởng rằng là đi công tác đường xe mệt nhọc nên dẫn đến thời gian đã muộn, cô cũng không để ở trong lòng, nhưng giờ phút này nhớ lại, thời gian trễ dường như hơi lâu…
Thấy Chu Phù sững sờ không lên tiếng, Phương Hân và Đơn Đình Đình hai người chị nhìn em em nhìn chị.
“Nếu không thì bây giờ em nói với sếp một tiếng đi?” Phương Hân biết Chu Phù kịp phản ứng có thể là chuyện gì xảy ra, vội hỏi.
Chu Phù suy nghĩ một chút: “Đừng nói nữa, lỡ như không phải thì sao, em đi qua tiệm thuốc bên cạnh mua hai que thử thai để trở về kiểm tra xem.”
“Cũng được.”
Buổi tối về đến nhà, Trần Kỵ đã thay cô làm xong bữa tối rồi đi ra ngoài xã giao.
Chu Phù thoáng thở phào nhẹ nhõm, luôn cảm thấy nếu anh ở đây, có lẽ cô không có cách nào lén lút làm chuyện đại sự dưới mí mắt anh, hơn nữa còn thuận lợi vượt qua kiểm tra.
Lúc này cô nhìn chằm chằm một bàn thức ăn phong phú, nhưng không có một chút tâm tư muốn ăn.
Từ trong túi xách lấy ra hai que thử thai buổi trưa lặng lẽ mua, tâm tình thả lỏng lại nhịn không được căng thẳng lên.
Cô cầm đồ, ngơ ngác ngồi trong toilet một thời gian thật dài. Sau khi nghĩ kỹ, cô cẩn thận từng li từng tí tháo đồ ra.
Đây là lần đầu tiên Chu Phù tận mắt nhìn thấy thứ này, trước khi dùng cô đã đọc kỹ hướng dẫn sử dụng.
Nhìn thấy cấp trên nói buổi sáng bụng phải rỗng mới có thể dùng, vốn định rút lui, nhưng trong lòng vướng mắc chuyện như vậy, cô sợ nhịn không được đến buổi sáng ngày hôm sau, dứt khoát không quan tâm lập tức dựa theo hướng dẫn sử dụng còn lại, kiểm tra từng bước.
Đợi đến khi cả hai que thử thai đều xuất hiện hai vạch đỏ, trong nháy mắt Chu Phù căng thẳng đến run rẩy.
Cô gái nhỏ do do dự sờ qua điện thoại đặt trên bồn rửa tay, theo thói quen mở khung chat của Trần Kỵ. Mấy phút trước, người đàn ông còn đang trong lúc xã giao bớt chút thời gian gửi tới cho cô vài lần dặn dò, muốn cô nhất định nhớ gọi điện thoại kiểm tra một lần.
Chu Phù nhìn không nhịn được cong môi dưới.
Tim đập nhanh dường như bởi vì hành vi ấu trĩ hiếm có này của Trần Kỵ, cô bình tĩnh một chút.
Anh luôn có thể dùng đủ loại phương thức, cho cô cảm giác an toàn liên tục không ngừng.
Một giây sau, Chu Phù gọi điện thoại video qua. Đầu bên kia video, Trần Kỵ nhìn thấy hai que thử thai lắc lư của cô, vẻ mặt anh sửng sốt như trong dự đoán.
Nhưng điều khiến Chu Phù không nghĩ tới đó là, người đàn ông không chỉ sửng sốt mà nói chuyện lại còn mang theo chút cà lăm rõ ràng.
Anh căng thẳng.
Chu Phù hiếm khi thấy anh căng thẳng.
Chỉ có vài lần, dường như đều có liên quan đến cô.
Trần Kỵ gần như là trước tiên bỏ lại một bàn xã giao, không nói một lời cũng không quay đầu lại liền lái xe về nhà.
Trong lúc đó, ngay cả video cũng không nỡ cúp máy, cứ giữ kết nối như vậy cho đến khi anh về đến cửa nhà.
Chu Phù mở cửa, ngồi trên sô pha nhỏ trong thang máy căng thẳng chờ đợi.
Trong nháy mắt cửa thang máy mở ra, cô gái nhỏ ngước mắt nhìn anh: “A Kỵ…”
“Đừng sợ.” Câu đừng sợ này của Trần Kỵ gần như là thốt ra.
Anh biết Chu Phù vẫn muốn có con, biết đây là chuyện đáng để cô vui vẻ, nhưng anh cũng biết rằng cô gái nhỏ như cô cũng chưa từng trải qua những chuyện đại sự này, giờ phút này ngoại trừ vui sướng, chắc chắn còn có căng thẳng và bất an đối với điều chưa biết.
Trần Kỵ rất nhanh đi đến trước mặt cô, không cho cô đứng dậy. Một giây trước anh còn từ trên cao nhìn xuống, một giây sau liền quỳ một chân xuống trước mặt Chu Phù, ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô.
“Anh đã trở về.” Bàn tay to của Trần Kỵ tìm tới vành tai cô, dịu dàng xoa xoa, giọng nói rất nhẹ, giống như sợ dọa đến cô.
Chu Phù “Dạ” một tiếng.
“Vừa mới kiểm tra à?” Anh cụp mắt nhìn về phía hai que thử thai trong tay cô, “Đưa anh xem.”
Chu Phù nghe lời đặt trong tay anh, suy nghĩ một chút, bổ sung nói: “Khả năng không chắc chắn là chuẩn…”
“Ừm, không sao.” Trần Kỵ nhìn hết sức cẩn thận, nói, “Thứ này chắc là phải kiểm tra lúc bụng rỗng vào buổi sáng.”
“Đúng vậy.” Chu Phù gật đầu, tiếng nói dừng lại, có chút tò mò, “Sao anh biết thế?”
“Không phải em đã sớm nói với anh muốn có em bé sao? Em đã nói như vậy thì anh phải tìm hiểu mọi thứ liên quan trước, nếu không làm sao chăm sóc tốt cho em được chứ.”
Chu Phù cụp mắt, trong lòng ấm áp vui vẻ, giọng nói cũng rất nhẹ nhàng: “Vậy lúc anh vừa gọi video, sao không biết hai vạch là có ý gì?”
“Ngốc, anh nhất thời không kịp phản ứng.” Người đàn ông tự giễu kéo khóe môi, “Hơi căng thẳng thôi.”
“Căng thẳng? Lại còn có lúc có thể làm cho anh căng thẳng à.”
“Mọi chuyện gặp được em, anh đều dễ dàng căng thẳng.” Trần Kỵ thẳng thắn nói,” Cô gái nhà anh còn nhỏ như vậy, làm sao chịu được những chuyện này chứ.”
Chu Phù nở nụ cười: “Em đã hai mươi lăm rồi, chỉ có anh mỗi ngày coi em là trẻ con thôi.”
Trần Kỵ véo má cô: “Nhóc con, ngày mai đưa em đến bệnh viện kiểm tra nhé.”
Chu Phù mở to mắt: “Vậy nếu không có… thì làm sao bây giờ?”
“Không có càng tốt, anh hầu hạ một người cũng vất vả, em mới mấy tuổi, chơi thêm vài năm có gì gấp đâu.” Trần Kỵ nói ra từng câu trấn an, từng câu lấy cô làm chủ, từng câu làm cô thả lỏng.
Chu Phù bất giác cong mí mắt lên, nghĩ lại không nhịn được trêu chọc anh, cúi người kéo hai bên tai hắn: “Nhưng em sợ anh quá già, anh lớn hơn em hai tuổi, em đúng là trẻ thật.”
Trần Kỵ suýt chút nữa bị cô chọc cười, “Đêm nay anh không trừng trị em, ngày mai chúng ta đi kiểm tra, nếu không có thì vừa vặn, ngược lại anh xin dạy cho em một bài học về việc người hơn bạn hai tuổi có phải là già không.”
“…”
Chu Phù lập tức ngậm miệng, biết trong chuyện này không nói lại được anh, dù sao cô cũng biết xấu hổ, anh không cần, Chu Phù dứt khoát nói sang chuyện khác: “Nếu ngày mai kiểm tra ra thật sự có, anh phải… chịu trách nhiệm với em.”
Người đàn ông cuối cùng vẫn không nhịn được cười ra tiếng: “Em nói cái gì vậy? Giấy chứng nhận đã sớm lừa em rồi, anh không chịu trách nhiệm thì ai chịu trách nhiệm?”
“Anh trai khác cha khác mẹ ở Kim Đường của em không có ưu điểm gì khác, chỉ thích chịu trách nhiệm với em.”
Chu Phù: “…”
Trần Kỵ xoay que thử thai trong tay, thuận miệng nói: “Chờ đi, sau này một ngày tám bữa cơm em đừng hòng lừa gạt qua, anh có rất nhiều thời gian chăm chú nhìn em.”
Chu Phù bĩu môi: “Vậy em có một vấn đề muốn hỏi tổng giám đốc Trần.”
Trần Kỵ lúc này rất dễ nói chuyện: “Hỏi đi.”
“Cân nặng hơn một cân thưởng năm ngàn còn tính không?” Chu Phù cười nói.
Người đàn ông khẽ nhướng đuôi lông mày: “Chỉ thế thôi sao?”
Trần Kỵ thay đổi giọng điệu cà lơ phất phơ: “Đã nói với em rồi, con người của anh cũng rất hào phóng. Như vậy đi, nhìn cô gái nhỏ này của anh quá xinh đẹp, phá lệ thêm việc cho anh được không?”
“Hả?”
“Nếu em tăng được một cân, ông chủ sẽ ngủ với em thêm năm lần nữa, anh sẽ ghi sổ cho em.”