Hai người ở trong phòng khách nói chuyện cả buổi, đến lúc việc này gần như nói xong, Trần Kỵ mới nhớ tới gọi cô cùng nhau trở về phòng.
Anh quỳ một chân trên mặt đất một hồi lâu. Lúc đứng dậy, lại còn có thể thuận tay nhẹ nhàng thoải mái ôm lấy Chu Phù từ trên sô pha nhỏ, với tư thế ôm công chúa này, đưa cô vào trong nhà.
Chu Phù dường như cũng đã quen hưởng thụ sự che chở thân mật khắp nơi của anh, đoạn đường ngắn từ cửa phòng đến sô pha phòng khách, trước đó Trần Kỵ cũng không phải chưa từng ôm cô đi, cho nên Chu Phù cũng biểu hiện vô cùng yên tâm thoải mái.
Toàn thân thả lỏng, tùy ý anh ôm trở về.
Trên đường, Chu Phù chỉ tay vào sợi dây rút áo gió màu đen của Trần Kỵ, vừa chơi, vừa hỏi anh: “Sao anh ngồi lâu như vậy, bỗng nhiên đứng lên cũng không choáng váng đầu vậy? Đôi khi em ngồi xổm một lúc rồi đột nhiên đứng dậy, trước mắt em đều trống rỗng.”
Trần Kỵ lúc này nhớ lại lời cô vừa mỉa mai mình già, không đứng đắn trả lời cô: “Anh trai tuổi trẻ khỏe mạnh.”
“…”
Chu Phù thật sự muốn bóp ch/ết anh, cô nắm chặt tay đập vào ngực anh.
Đáng tiếc sức lực thật sự quá nhỏ, giống như gãi ngứa, ngoại trừ chọc Trần Kỵ bật cười thì không có tác dụng gì.
Sau khi cười xong, Trần Kỵ bình tĩnh lại, hiếm khi nghiêm túc nói với cô: “Nhưng sức khỏe em từ trước đến nay không tốt, phương diện thể lực cũng yếu. Ngày mai kiểm tra ra mặc kệ có hay không, chuyện rèn luyện sức khỏe này, anh cũng phải lên lịch cho em.”
Chu Phù từ nhỏ đã là một phế vật thể thao, ở trong trường mỗi lần kiểm tra thể dục đều là tuyển thủ đội sổ, thỉnh thoảng cần thi lại vài lần mới bay qua vạch tiêu chuẩn ở tầng trời thấp. Lúc trước ở Kim Đường đi sườn núi nhỏ cũng phải Trần Kỵ kéo lên, giờ phút này cô vừa nghe thấy rèn luyện sức khỏe, lập tức một cái đầu hai cái đại (*).
(*) Một cái đầu hai cái đại: chỉ bởi vì một số chuyện quá mức phiền toái, hoặc bản thân quá mức xui xẻo, vì thế khiến cho sứt đầu mẻ trán. Bản thân không có cách nào giải quyết, đối với chuyện này vô cùng đau đầu.
“Rèn luyện sức khỏe như thế nào ạ…?” Sắc mặt cô gái nhỏ lập tức từ vui sướng phát hiện nghi ngờ mang thai chuyển thành khổ qua. Trong lòng còn ôm chút may mắn, hy vọng Trần Kỵ có thể nói ra chút phương pháp rèn luyện sức khỏe không liên quan đến vận động.
Nhưng mà người sau cũng không như cô mong muốn, Trần Kỵ ôm cô đi tới bên cạnh sô pha, cẩn thận từng li từng tí giống như bảo vệ búp bê sứ. Anh rón rén đặt cô lên sô pha, sau đó theo thói quen kéo một tấm chăn lông mềm mại từ bên cạnh đắp lên cho cô.
Chu Phù bình thường thích rụt cả người ở trên sô pha. Cô thấy thế, nâng chân lên, quơ quơ trước mặt Trần Kỵ, sự ăn ý giữa hai người cho phép, thậm chí cô không cần mở miệng, chỉ là tùy ý một động tác, người đàn ông liền ngầm hiểu khom lưng thay cô cởi giày lông, hai tay cầm hai chân cô gái nhỏ mang vớ bông thuần trắng. Sau khi dùng nhiệt độ lòng bàn tay của mình hâm nóng một chút, anh mới nhét hai chân cô gái nhỏ vào trong chăn lông, che kín mít.
Sau khi làm xong một loạt động tác, Trần Kỵ mới ngồi xuống bên cạnh cô, bàn tay to thò vào dưới chăn, nắm mắt cá chân cô cùng với tấm chăn, đặt hai chân cô lên đùi mình, ngón tay xoa nhẹ bắp chân cho cô. Anh tiện tay mở TV cho Chu Phù rồi mới hờ hững trả lời câu hỏi lúc trước của cô: “Còn có thể rèn luyện như thế nào nữa, vận động thôi.”
Chu Phù nghe vậy, lúc này nhụt chí, một giây trước khóe môi còn hơi giương lên lập tức xẹp xuống, lông mày cũng yếu ớt nhăn lại.
Trần Kỵ nghiêng đầu liếc nhìn cô một cái, nhịn không được hừ cười: “Chạy bộ thì anh đoán em vất vả rồi, tản bộ cũng tạm được. Sau này mỗi sáng sớm anh làm xong bữa sáng sẽ gọi em dậy, ăn xong liền xuống lầu tản bộ với em, sau bữa tối cũng vậy, thế nào?”
Bình thường Trần Kỵ có thói quen dậy sớm vận động, cho nên điều này đối với anh mà nói không có gì ghê gớm, huống hồ còn là vì ở bên cô.
Lúc trước học cấp ba, từ trước đến nay anh không đến trường, vì để đi học với Chu Phù, anh vẫn kiên trì dậy sớm một chút, một tiết học cũng không bỏ sót.
Sau này cô mới đến công ty, để có thể nhìn cô nhiều nhất có thể, người mà buổi sáng luôn luôn không xuất hiện ở công ty, lại có thể trời chưa sáng đã đến công ty, bảo đảm mỗi buổi sáng cô đến công ty đều không chỉ có một mình. Bất kể cô đến sớm thế nào, anh luôn có thể đến sớm hơn cô, luôn có thể trở thành người đầu tiên cô nhìn thấy mỗi ngày ở công ty.
Nhưng ở chỗ Chu Phù, quả thật còn khó hơn so với lên trời.
Dù là dậy sớm hay tập thể dục.
Lúc trước cuộc sống bắt buộc, cô chết lặng mà trải qua cuộc sống đi sớm về tối, không có tư cách yếu ớt cũng không ngang ngược. Hôm nay tính tình bị chiều hư một lần nữa, một chút khổ cũng chịu không nổi.
Chu Phù cố gắng giải thích cho mình một chút, nhẹ nhàng kéo vạt áo Trần Kỵ: “Gần đây sức khỏe em rất tốt.”
Ánh mắt Chu Phù không ngừng nhìn biểu cảm thay đổi trên mặt Trần Kỵ, nịnh nọt anh: “Anh chăm sóc tốt như vậy, rất nhiều bệnh cũ của em cũng không tái phát nữa…”
“Sức khỏe cũng không tệ, lúc trước cùng lão Dư và chị Hân đi công tác, ra ngoài cả ngày, em cũng không thế nào cảm giác được mệt mỏi…”
Ánh mắt Trần Kỵ bình tĩnh liếc nhìn cô, như cười như không, một lúc lâu sau mới mở miệng châm chọc cô, âm cuối kéo địa: “Sức khỏe em tốt à? Sao anh không cảm thấy thế nhỉ?”
Chu Phù trợn mắt nói dối: “So với trước kia tốt hơn rất nhiều…”
“Phải không?” Bàn tay to xoa bắp chân nhỏ của Trần Kỵ đột nhiên dừng lại, đầu ngón tay hơi thô ráp có chút lưu luyến trên làn da non mịn của cô, khiến cho tim cô không nhịn được đập nhanh, “Vậy sao mỗi lần làm em, anh đều cảm thấy còn chưa bắt đầu mà em đã khóc lóc kêu không được rồi?”
Chu Phù: “…”
“A Kỵ, em thật sự không được, anh đau lòng em mà…” Trần Kỵ không biết xấu hổ đè nén giọng nói, bắt đầu học giọng Chu Phù, “Muốn ngủ, ngày mai tiếp tục được không, không còn sức nữa…”
Trần Kỵ, tên khốn, đồ lừa đảo.
Chu Phù: “…!”
Chuyện này cũng tính ư?!
Cô gái nhỏ xấu hổ đến hai má đỏ bừng, trong nháy mắt rút hai chân từ trên người anh lại, ngay cả một bên cũng không cho tên cầm thú này chạm vào.
Trần Kỵ khẽ cười thăm dò một hơi, thấy cô dịch sang một bên một chút, mặt dày mày dạn đi theo.
Đang muốn đưa tay chạm vào cô thì bị Chu Phù đẩy ra.
“Đụng cũng không cho đụng sao?” Trần Kỵ buồn cười nói, “Sao yếu ớt như vậy chứ?”
Người đàn ông cong môi thở dài một hơi: “Cũng không cần dậy sớm, dù sao cũng không cần em đến công ty sớm. Em ngủ cho đến khi thức dậy một cách tự nhiên, anh sẽ đưa em dậy ăn sáng, sau đó xuống lầu tản bộ một chút mà thôi, anh sẽ ở bên em.”
Chu Phù không lên tiếng, Trần Kỵ còn nói: “Một ngày Cô Lỗ ở nhà còn chạy nhiều hơn em.”
“…”
Chu Phù: “Ông chủ, quy tắc ngầm của anh đặc biệt như vậy không tốt lắm đâu.”
Trần Kỵ nghiêm túc, mặt không đỏ tim không đập: “Không sao, nếu thật sự có người hỏi, nói với bên ngoài là em lén lút với anh.”
Chu Phù: “…”
Chuyện này nói ra có ai tin không?
Bởi vì trong sức khỏe Chu Phù cất giấu một nhân tố không xác định, đêm nay Trần Kỵ hiếm khi trở về làm người, hai người mặc dù vẫn ôm nhau ngủ, nhưng cả đêm anh đều ngoan ngoãn.
Nửa đêm Chu Phù cảm thấy bên người trống rỗng, cũng không có ai ôm chặt mình vào lòng, cô gái nhỏ đã quen bị Trần Kỵ ôm ngủ, cô rất nhanh từ trong lúc ngủ mơ mơ màng màng tỉnh dậy.
Vốn tưởng rằng là mơ, lúc mở mắt nhìn về phía sau giường tìm kiếm, quả nhiên không chạm tới Trần Kỵ.
Trong nháy mắt Chu Phù hoàn toàn không buồn ngủ nữa.
Cô cố gắng chống mí mắt còn có chút khô khốc, xuống giường mang dép lê, chậm rãi dạo một vòng trong phòng ngủ.
Phòng ngủ không thấy người, phòng thay đồ và toilet phòng tắm cũng trống rỗng như nhau, phòng trà yên tĩnh đến mức kim rơi có thể nghe thấy, Chu Phù dứt khoát mở cửa phòng đi vào phòng khách.
Vừa đến hành lang liền nhìn thấy phía phòng khách cách đó không xa mơ hồ hiện ra ánh sáng vàng ấm, cô men theo ánh sáng đi ra ngoài, cuối cùng nhìn thấy Trần Kỵ đang quay lưng gọi điện thoại ở trước cửa sổ sát đất phòng khách.
Nghe giọng điệu, cuộc điện thoại này của Trần Kỵ gọi còn vô cùng nghiêm túc, lắng nghe cũng rất cẩn thận, hiếm khi anh không nói chuyện điện thoại với người khác thường xuyên, bộ dạng không có chút kiên nhẫn, có tư thế đánh rắm nhanh nhưng không cúp máy.
Chu Phù bất giác dừng bước, cũng không lên tiếng, không muốn quấy rầy anh.
Sau đó chợt nghe thấy giọng nói trầm thấp của Trần Kỵ quanh quẩn trong phòng khách rộng lớn: “Liên lạc được chưa? Trình độ có được không, đúng rồi, sáng mai con sẽ dẫn cô ấy qua.”
“Con biết chỉ là kiểm tra bình thường, nhưng…” Trần Kỵ dừng một chút, “Con đây không phải cũng chưa từng có kinh nghiệm, căng thẳng chứ.”
“À, suýt chút nữa quên mất, ba cũng không có kinh nghiệm về phương diện này.” Anh im lặng hai giây, còn nói, “Còn chắc chắn cũng có quan hệ quen biết, nhưng dù sao ba cũng tới Bắc Lâm sớm hơn con hai mươi năm, phương diện quan hệ này chắc là sâu sắc hơn con, con chỉ lo lắng, cho nên bảo hiểm gấp đôi.”
“Ba cũng căng thẳng à?” Ngữ khí Trần Kỵ hiếm khi bình thản, “Quên đi, cũng có thể hiểu được.”
“Được rồi, cứ như vậy đi, ngày mai con sẽ dẫn cô ấy đi kiểm tra.”
Người đàn ông cúp điện thoại xong, không lập tức xoay người trở về phòng, anh đứng yên lặng trước cửa sổ sát đất một lát, cho đến khi bên hông bị hai cánh tay mảnh khảnh vòng qua, anh mới nhận ra Chu Phù rời giường đi tìm anh.
“Sao em lại dậy rồi? “Anh xoay người lại ôm cô vào lòng, xoa xoa đỉnh tóc cô, nói, “Đi thôi, về ngủ đi.”
Chu Phù dưới chân không có động tĩnh, cằm để ở trên ngực anh, ngửa đầu nhìn về phía hắn: “Anh vừa mới gọi điện thoại với ai vậy?”
Vẻ mặt Trần Kỵ bối rối, sau đó thản nhiên nói: “Lục Thiên Sơn.”
Chu Phù sửng sốt, nhất thời không kịp phản ứng là ai.
“Người cha ở Bắc Lâm của anh.”
“Ồ…” Lúc này Chu Phù mới nhớ ra, “Sao vậy anh?”
“Chuyện ngày mai dẫn em đi kiểm tra.” Trần Kỵ dừng một chút, “Hỏi ông ấy xem có chuyên gia nào trong lĩnh vực này không.”
Chu Phù trợn tròn mắt, có chút ngoài ý muốn anh lại chủ động cúi đầu tìm Lục Thiên Sơn hỗ trợ, dù sao Lục Thiên Sơn một mực cầu xin anh về nhà ăn bữa cơm, anh cũng hiếm khi nể mặt.
Trần Kỵ giống như nhìn ra suy nghĩ trong lòng cô, đưa tay véo má cô: “Chuyện liên quan đến em, có gì không giữ được thể diện chứ.”
Lúc trước anh ở Bắc Lâm còn chưa đủ lông đủ cánh, để Phó Kỳ Hữu chạy ra nước ngoài, Lục Thiên Sơn sau lưng giúp đỡ, cũng bởi vì chuyện đó mà quan hệ giữa hai cha con mới có chút hòa hoãn.
Hôm nay anh lại tìm ông ấy một lần nữa, cũng là vì Chu Phù.
Chỉ cần là vì Chu Phù, anh không có chuyện gì là không thể làm.
Chu Phù suy nghĩ một chút, nụ cười dịu dàng nói: “Chỉ là khám thai bình thường mà thôi.”
“Anh biết, bản thân anh cũng đã chuẩn bị trước, nhưng có thể trời sinh đã quan tâm đến mạng sống, thêm một phần bảo đảm cũng không phải chuyện xấu.” Anh tự giễu kéo khóe môi.
Ngày hôm sau khi hai người đến bệnh viện, hai nhóm người đã sớm chờ ở cửa.
Người của Lục Thiên Sơn mặc dù đi công tác ở nước ngoài, không có cách nào kịp thời trở về, nhưng tối hôm qua sau khi tạm thời được Trần Kỵ báo cho biết, lập tức liên lạc không ít người.
Tựa như trong điện thoại nói như vậy, hai cha con đều không có kinh nghiệm phương diện này nên đều căng thẳng, cho nên trận chiến rất lớn.
Chu Phù nhịn không được muốn cười, nhưng thấy vẻ mặt Trần Kỵ căng thẳng, hiếm khi nghiêm túc, cô liền mạnh mẽ nhịn cười xuống, ngoan ngoãn phối hợp.
Lúc đi ngang qua khoa phụ sản, không khó nhìn thấy trong phòng chờ bên ngoài ngồi xếp hàng không ít người.
Vừa nhìn liền biết là người nhà và phụ nữ có thai tới.
Nhưng điều khiến Chu Phù bất ngờ đó là, đại đa số gia đình vẫn là phụ nữ có thai bận trước bận sau xếp hàng theo quy trình, ngược lại là các ông chồng cao lớn thô kệch, giống như một ông cụ, ngồi xuống ghế liền không đứng dậy nữa, có người trong tay ôm điện thoại, chơi game như là đã quên mục đích lần này đến đây.
Chu Phù nhìn chăm chú một lát, Trần Kỵ đã cùng các bác sĩ mà mình và Lục Thiên Sơn đặc biệt liên lạc thông qua một vòng.
Nháy mắt một cái, trên tay cầm vài cái bảng.
Vốn cần phụ nữ có thai tự điền thông tin cơ bản, nhưng anh thậm chí không cần hỏi Chu Phù liền lưu loát điền xong thay cô.
Chu Phù rũ mắt liếc nhìn người đàn ông đang nghiêm túc điền đơn thay mình, lại liếc mắt nhìn nội dung trong đơn, không khỏi có chút kinh ngạc.
Có chút tin tức thậm chí ngay cả chính cô cũng không rõ lắm, vậy mà Trần Kỵ còn hiểu rõ hơn so với cô.
Hạng mục lớn nhỏ không ít, dường như Trần Kỵ có thể một tay lo liệu, không để cho cô lo lắng một chút nào.
Chu Phù thỉnh thoảng rảnh rỗi đến hốt hoảng, nói với anh tự mình làm, nhưng tất cả đều nhận được hoàn toàn là lời từ chối của anh.
Thế cho nên đến một phân đoạn nào đó, Chu Phù suýt chút nữa nhịn không được cười, đưa tay cầm lấy ly cạn trong tay anh, nhỏ giọng nhắc nhở nói: “Anh muốn đi WC thay em à?”
Trần Kỵ sửng sốt, một lúc lâu mới hừ cười ra tiếng, lúc này mới đưa đồ cho cô: “Cái này thật không thay được, tự em đi, anh ở bên ngoài chờ em.”
“Được.”
Bởi vì không cần xếp hàng chờ đợi, sau khi kiểm tra xong toàn bộ hạng mục, kết quả cũng rất nhanh đã có.
Bác sĩ tươi cười thông báo tin vui, ngược lại Chu Phù rất cao hứng, Trần Kỵ càng thêm căng thẳng.
Những hạng mục cần chú ý nghe xong không dứt một chữ, sau khi tập trung vào một số ghi chép, còn muốn bác sĩ hỗ trợ đưa cho một phần tài liệu bằng văn bản.
Đợi đến khi phân tích hiện trạng liên quan đến thai nhi, Chu Phù nghe được mù mà mù mờ, liền nhớ rõ một con số.
Bác sĩ nói rằng đứa bé trong bụng cô đã được bảy tuần.
Chu Phù cụp mắt, yên lặng tính toán thời gian, hai má trong nháy mắt đỏ đến không còn mặt mũi gặp người.
Cô nghiêng đầu nhìn Trần Kỵ vẫn cẩn thận nghe giảng như cũ, một mình lặng lẽ làm công việc.
Đợi đến khi ra khỏi bệnh viện, trở lại xe, lúc Trần Kỵ cúi người thắt dây an toàn cho cô, Chu Phù bất chợt mở miệng: “A Kỵ.”
“Hả?”
“Anh còn nhớ vừa rồi bác sĩ nói đứa bé bao nhiêu tuổi không?” Chu Phù cảm thấy có chút khó mở miệng.
“Bảy tuần, làm sao vậy?” Trần Kỵ nghe rất chăm chú, trí nhớ lại tốt, cho nên tất cả đều khắc sâu trong đầu, há miệng liền báo con số.
Chu Phù li ếm môi dưới, ấp a ấp úng nói: “Tính ra… hình như, hình như là lần ở trên xe…”
Đuôi lông mày Trần Kỵ bất giác nhướng lên, nghiêng đầu liếc nhìn cô: “Thật đúng là vậy.”
“Thằng nhóc này hơi hoang dã, rất biết chọn chỗ.” Trần Kỵ lưu manh cười ra tiếng, “Có cá tính, cá nhân anh rất tán thưởng.”
Chu Phù: “…”
——
Tác giả có lời muốn nói:
Trần Thương Lục: Ông đây, chính là, như vậy, thật trâu bò.
Chu Phù: Bài học đầu tiên trong đời cho con cái, đề tài đã được định ra: giảng văn minh.