Ngay lúc này ta đã hiểu được cái gì gọi là họa vô đơn chí. (Ý là tai hoạ không đến một mình)
Ta nhìn cung nữ trước mặt, lo lắng hỏi: “Tỷ, tỷ có biết tại sao Thái hậu lại tìm ta không?”
Cung nữ trong cung Thái hậu lại đến truyền lời rằng Thái hậu muốn gặp ta, vốn dĩ Tiểu Hổ muốn đi cùng, nhưng lại bị cung nữ ngăn lại.
Bước chân cung nữ đi phía trước cũng không ngừng lại, giọng nói tinh tế: “Tâm tư của Thái hậu, nô tỳ không dám vọng đoán.”
Tốt lắm, chính là không muốn nói cho ta.
Tay của ta nắm chặt túi thơm đã được tráo đổi thành phần bên trong, cảm thấy trong lòng một trận bi thương.
Rất nhanh đã đến Khải Hoa điện, cung nữ lần trước đã đợi ở cửa, thấy chúng ta đi tới thì mở cửa ra ngay.
Thái hậu vẫn nghiêng người nằm trên nhuyễn tháp như lần trước.
Ta ngoan ngoãn quỳ xuống trước mặt nàng ta thỉnh an.
“Nghe nói Hoàng thượng đã mấy ngày rồi không gặp ngươi phải không?” Giọng nói Thái hậu có chút lười biếng, giống như vừa mới ngủ dậy.
Ta không nghĩ tới nàng ta sẽ hỏi cái này, sững sờ một lát mới đáp, “Dạ phải.”
Sau đó là tiếng quần áo sột soạt, ta lặng lẽ giương mắt lên nhìn thấy Thái hậu từ trên nhuyễn tháp ngồi dậy.
Nàng ta nhìn về phía ta: “Túi thơm ngươi đeo Hoàng thượng nhìn thấy rồi à?”
Ta nhìn vào chiếc túi thơm treo lộ liễu ở bên hông, cái này hẳn là rất dễ thấy đi.
Chưa kể Tiểu Hổ thật sự rất tài giỏi, từ sau khi ta mang theo túi thơm này, chứng đau đầu chóng mặt thường ngày của ta cũng giảm bớt hẳn.
Quả thật là nâng cao tinh thần làm cho đầu óc tỉnh táo.
“Ngươi có nói với Hoàng thượng là ai gia đưa cho ngươi không?” Thái hậu tiếp tục hỏi.
Ta vội vàng đáp: “Nô tài chỉ nói là nhặt được ở bên ngoài.”
Nói xong trong điện không còn âm thanh gì nữa.
Chẳng lẽ ta nói những lời này là sai rồi à?
Không thể nào?
Ta không chết ở trên tay Tiêu Cẩn Du, mà lại chết trên tay Thái hậu sao?
“Hoàng thượng vì sao lại không truyền ngươi đến?” Một lát sau, Thái hậu mới tiếp tục mở miệng.
Vấn đề này tại sao lại hỏi ta?
Hẳn phải hỏi Tiêu Cẩn Du mới đúng chứ.
Ta làm sao biết được tại sao hắn lại không truyền gọi ta.
Nhưng ta không dám làm càn, chỉ đành ngoan ngoãn đáp: “Nô tài không biết.”
“Chắc là có thái giám khác mới tiến cung.” Ta giải thích lung tung.
Tuy rằng ta biết rõ rằng Tiêu Cẩn Du căn bản không thích thái giám, nhưng tất cả mọi người lại nghĩ rằng hắn thích thái giám.
Giải thích như vậy, khẳng định sẽ không có ai hoài nghi.
Hiển nhiên Thái hậu cũng tin tưởng cách giải thích này.
“Ngươi phải để tâm hầu hạ mới phải.” Thái hậu lại nằm trở lại trên nhuyễn tháp, “Hầu hạ trước mặt Hoàng thượng, gặp phải chuyện gì có thể cùng tiểu Toàn trao đổi.”
Hay cho một bộ dáng từ mẫu, Tiêu Cẩn Du bị thương nặng như vậy, cũng không thấy nàng ta quan tâm đến thăm một chút.
Trong lòng ta chửi thề mấy tiếng, trên mặt vẫn cười đáp: “Dạ.”
Thái hậu nương nương che miệng ngáp, chưa kịp nói câu tiếp theo, đã có cung nhân thông báo: “Thái hậu nương nương, bệ hạ tới.”
Thái hậu sững sờ, sau đó nhìn ta đang quỳ ở đó.
“Để người vào đi.” Nàng ta miễn cưỡng nói.
Theo sau đó là nhóm cung nhân quỳ xuống đất, những tiếng hô thỉnh an vang lên.
Mà tình cảnh hiện tại của ta lại thập phần khó xử, bởi vì ta vốn đang quỳ.
Đợi đến khi Tiêu Cẩn Du đi đến bên cạnh, ta mới dập đầu thỉnh an.
“Hoàng thượng hôm nay thật là có hứng thú, lại đến thăm ai gia nữa.” Giọng nói Thái hậu mang theo ý cười, nhưng lại không nghe ra một chút độ ấm nào.
Tiêu Cẩn Du đứng ở bên người ta, cười nói: “Nhi thần nghe nói hôm nay có một nô tài hầu hạ bên người nhi thần được gọi đến điện của mẫu hậu, nên đặc biệt lại đây xem thử nô tài này có đắc tội mẫu hậu không, muốn cùng mẫu hậu bồi tội.”
Thật ra Tiêu Cẩn Du ít cười lắm.
Ta lại không cảm thấy tâm tình lúc này của hắn rất tốt.
Rõ ràng là hắn đang cười, nhưng cảm giác lời nói ra lại buốt lạnh như băng.
“Đắc tội thì không có, chỉ là ai gia thấy Hoàng thượng vất vả lắm mới có một người hợp ý, nên dạy bảo vài câu thôi.” Thái hậu nhắm mắt lại, “Nếu Hoàng thượng đã đến rồi, thì dẫn người đi đi.”
Bộ dáng này quả nhiên là dáng vẻ nhìn nhiều thêm một chút cũng thấy phiền lòng.
Khuôn mặt Tiêu Cẩn Du vốn đang cười lập tức trầm xuống, đôi mắt cũng lạnh đến đáng sợ.
“Nhi thần cáo lui.”
Đến lúc quay đi còn nhấc chân đá ta nữa.
Ý của hắn ta đã hiểu, tâm tình của hắn ta cũng có thể lý giải, nhưng hắn nhấc chân đá ta như vậy có phải hơi mất lịch sự lắm không?
Quên đi, quan tâm hắn lịch sự hay không lịch sự mà làm gì, có thể sống là được.
Ta chân chó đuổi theo sát, “Bệ hạ đến tìm nô tài à?”
Tiêu Cẩn Du dừng lại, quay đầu nhìn ta.
Hắn thật sự rất đẹp, đứng ngược sáng càng giống như một vị thần hạ phàm xuống thế gian.
“Cách xa trẫm ra một chút.” Đôi mày đẹp nhíu lại: “Giữ đúng khoảng cách ba thước.”
Ta nháy mắt, không hiểu ý tứ hắn là gì.
Sau đó nghe hắn nói: “Sau này, trừ khi trẫm cho phép ngươi đến gần, còn lại đều phải bảo trì khoảng cách ba thước.”