Ta lại bắt đầu quay lại hầu hạ Tiêu Cẩn Du như trước đây.
Thay vì nói là hầu hạ hắn, thì phải nói là nhìn Toàn công công hầu hạ hắn mới đúng.
Bất kể là mặc quần áo hay chia thức ăn, tất cả đều do Toàn công công đích thân làm.
Toàn công công không chỉ một lần đấm bóp cánh tay, cẳng chân gia nua của gã trước mặt ta.
Gã đấm bóp như vậy trước mặt ta thì có ích lợi gì?
Có phải là ta không muốn làm đâu!
Không đến hai ngày, lời đồn lại bắt đầu nổi lên bốn phía trong hoàng cung.
Nói rằng ta ỷ vào sự sủng ái của Tiêu Cẩn Du, không thèm để Toàn công công vào mắt, thậm chí còn thiếu chút nữa là leo lên đầu Toàn công công ngồi.
Khi ta nghe được tin đồn này, ta đã hít sâu một hơi, bày tỏ rằng mình đã bị tổn thương sâu sắc.
Mà kẻ đầu sỏ gây những tin đồn này hiển nhiên không biết mình đã vô tình gây ra sự tình gì, lúc này vẫn đang một tay đỡ lấy đầu, một tay cầm bút: "Lại đây xoa bóp cho trẫm."
Toàn công công nói "Dạ" rồi tiến lên phía trước.
Tiêu Cẩn Du ngẩng đầu, nhìn thoáng qua Toàn công công, Toàn công công lập tức ngừng lại.
Gã lại bước lui trở về, nghiêng đầu nhìn qua ta.
Cái gì?
Nhìn ta làm gì chứ?
Tiêu Cẩn Du liếc nhìn ta hỏi: "Ngươi không nghe thấy trẫm nói gì sao?"
Quên đi, lùi một bước thấy trời cao biển rộng.
Ta chân chó chạy qua: "Bệ hạ, người đau chỗ nào? Nô tài xoa bóp cho người."
Tiêu Cẩn Du không ngẩng đầu nhìn ta nữa, ngón trỏ gõ gõ vào vị trí huyệt thái dương.
Ta ngoan ngoãn bắt đầu xoa bóp cho hắn.
Nhưng không giống như lần trước, ta càng xoa bóp thì đôi lông mày của hắn càng nhíu chặt lại.
Đến cuối cùng, hắn thở dài một hơi thật sâu, rồi nói: "Ngươi ra ngoài điện đứng cho trẫm."
???
Ta không thể tin được: "Bệ hạ muốn nô tài ra đứng ngoài điện sao?"
Tiêu Cẩn Du "Ừ" một tiếng.
Vậy là thật à?
Tâm tư nam nhân thật sự là sâu như biển, lần này ta đã được chứng kiến rồi.
Sau đó, ta phải đứng ở ngoài hành lang đại điện ước chừng đến hai canh giờ, mới được trở về chỗ của mình.
"Ta không hiểu, ta thật sự không hiểu." Ta khóc lóc ôm lấy Tiểu Hổ: "Cái thế đạo này là sao chứ? Không lẽ hắn lấy việc ức hiếp ta làm niềm vui hay sao?"
Cổ và tai của Tiểu Hổ đỏ bừng, cuối cùng mới lắp ba lắp bắp nói: "Tiểu, Tiểu Đức, ngươi đừng khóc nữa."
Ta càng khóc dữ dội hơn.
Tiểu Hổ an ủi ta đến tận nửa đêm, nhìn ta chuẩn bị ngủ thiếp đi mới bò trở lại giường của mình.
Ta nghiêng đầu nhìn hắn ta, nói: "Tiểu Hổ, ngươi có ngoại hình đẹp, tính tình lại tốt như thế, còn thông minh nữa, nếu ngươi không phải là thái giám, chắc chắn sẽ có rất nhiều cô nương muốn gả cho ngươi."
Tiểu Hổ nghe thấy thế thì sững sờ, cười nói với ta: "Ngươi cũng thế mà."
Ta không phải.
Ta là một tiểu cô nương.
Quá đáng hơn chính là, ngày hôm sau ta lại phải đứng ở phía ngoài hành lang đại điện thêm một ngày nữa.
Mãi đến khi Cố Bạch vội vàng đi tới xin được yết kiến Tiêu Cẩn Du, gã đứng ở ngoài cửa nhìn ta chằm chằm một lúc, nhìn đến mức ta hoài nghi không biết có phải gã đã phát hiện ra thân phận của ta rồi không, thì mới chịu tiến vào trong đại điện.
Nghe nói giáo chủ đã chạy trốn.
Trong đại lao không còn nhìn thấy nữa.
Khi nghe được tin tức này, ta lại thấy được hy vọng.
Quả nhiên, đêm hôm đó hy vọng đã tìm đến ta.
Ta lần theo âm thanh đi đến một núi giả trong ngự hoa viên đợi một lúc, quả nhiên đã gặp được giáo chủ.
"Giáo chủ, người tới đón ta phải không?" Ta nhìn hắn, đôi mắt sáng ngời.
Giáo chủ nhìn ta, đưa cho ta một gói giấy nhỏ: "Đổ cái này vào trong trà của Tiêu Cẩn Du."
Cái này không phải bảo ta đi tìm chết à?
Bàn tay giáo chủ đặt lên vai ta: "Đây chính là vì dân trừ hại. Thiên hạ hưng vong, nữ tử có trách! Ngươi chính là đệ tử tài giỏi nhất của Thanh Long giáo chúng ta, làm sao ngươi có thể ngồi yên mặc kệ được."
Nghe giáo chủ nói xong những lời này, trong lòng ta nhiệt huyết sôi trào.
Ta như bị ma xui quỷ khiến, tiếp nhận gói giấy trong tay gã.
"Ngươi đừng lo, loại thuốc này không màu không mùi vị, sẽ không ai phát hiện được đâu." Giáo chủ nói những lời thấm thía: "Đến lúc xong việc ta sẽ đến đón ngươi, khi đó ngươi sẽ trở thành một nữ hào kiệt cứu vớt cả thiên hạ lầm than này."
Đúng vậy!
Ước mơ của ta chính là trở thành một nữ hiệp vang danh thiên hạ.
Nhưng ta lại không muốn giết Tiêu Cẩn Du.
"Giáo chủ," Ta nhìn gã, cố gắng thuyết phục: "Hoàng thượng không phải là một bạo quân, cực kỳ chuyên tâm trị quốc, thương dân, là một hoàng đế tốt."
Ngoại trừ thường ngày hơi chó một chút, còn lại đều làm người ta nhìn mà cảm thấy đau lòng, ngay cả ta cũng không thể không cảm thấy muốn đối tốt với hắn thêm một chút.
Giáo chủ nhìn ta, thanh kiếm đột nhiên gác trên cổ ta: "Ngươi muốn phản bội ta sao?"
"Không phải, ta…" Ước mơ của ta chính là trừ bạo an dân, nhưng Tiêu Cẩn Du căn bản không bạo mà!
"Những kẻ phản bội lại Thanh Long giáo chỉ có một con đường chết." Ánh mắt giáo chủ tràn đầy sát khí nhìn về ta.
Ngay khi ta còn chưa biết giải thích như thế nào, xung quanh đột nhiên sáng lên, không cần quay đầu lại ta cũng biết là có người tới.
Còn là tới không ít người.
Kiếm của giáo chủ vẫn còn gác trên cổ ta đi ra khỏi núi giả.
Gã muốn dùng ta làm con tin.
Phải nói như thế nào đây nhỉ, ta từ nhỏ đã không cha không mẹ, được một sư phụ trong Thanh Long giáo nhặt về nuôi dưỡng, sau khi sư phụ qua đời thì cũng chẳng còn ai quan tâm đến sự sống chết của ta nữa.
Vậy thì tại sao giáo chủ lại dám lấy ta ra làm con tin, ta thực sự không hiểu.