Chị Dâu Lại Là Vợ Yêu

Chương 82: Muốn làm tròn chữ hiếu



-Tôi là người tới bảo lãnh cho cô Giai.

Tô Tiểu Mạt đưa thêm Ái Ái tới sở cảnh sát cùng mình. Bạch Tuyên nhìn họ một lượt, anh biết Tô Tiểu Mạt là ai, hắn ta cũng đang nằm trong diện được liệt vào danh sách sắp được sờ gáy vì tội dẫn dắt đường dây môi giới mại dâʍ.

-Mời cô Trần Ái Ái theo chúng tôi lấy lời khai.

Bạch Tuyên không nói với Tô Tiểu Mạt mà trực tiếp đưa Ái Ái đi lấy lời khai.

Trong phòng tối, ánh sáng hiu hắt rọi xuống mặt bàn, không gian im ắng ngột ngạt bao trùm xung quanh. Ái Ái run bần bật, hai chân víu vào nhau, lòng bàn tay đổ mồ hôi lạnh.

-Cô đã liên lạc với Trịnh Kiến bằng cách nào, kế hoạch của hai người là gì?

-Tôi…tôi chỉ liên lạc với anh ta qua điện thoại, nói mình là đàn ông. Thuê anh ta làm nhục Châu Nhược Vũ vì có mâu thuẫn trước đó.
Ái Ái nhìn khuôn mặt trịnh trọng của Bạch Tuyên mà sắp rơi nước mắt, cô đã nhận tiền của Tô Tiểu Mạt, em trai của cô sắp phải vào phòng phẫu thuật ghép tim, cô không thể nói bừa, không thể không nhận tội thay cho Giai Kỳ.

Bạch Tuyên gõ gõ cây bút trên bàn, con ngươi đen sâu hút tìm kẻ hở trên người con gái trước mặt.

-Cô Trần, cô biết khai gian sẽ bị phạt như thế nào không?

Ái Ái đương nhiên biết nhưng đổi mấy năm tù để chuộc mạng lại sống của em trai từ tay thần chết cô thấy cũng đáng. Ái Ái cúi đầu, giọng nói trở nên lãnh đạm.

-Những gì tôi nói hoàn toàn là sự thật.

Giai Kỳ được bảo lãnh nhưng không được rời khỏi địa phương cho đến khi vụ án kết thúc, cô quay đầu nhìn đồn cảnh sát, môi mỏng tái nhợt nhếch lên cười lạnh, ngày cô được tự do sẽ là ngày tàn của Châu Nhược Vũ.
************

Chiều hôm ấy mưa rơi tầm tã, sấm chớp từ đâu đùng đùng kéo tới, cứ cách mấy phút cả bầu trời lại sáng bừng một khoảng, cảnh tượng khiến người ta chỉ nhìn cũng thấy rùng mình.

Nhược Vũ ngồi trong xe không dám lái ra đường, đồng nghiệp của cô đã lần lượt về hết, hầm gửi xe thoáng chốc chỉ còn lại vài chiếc ô tô.

Lâm Nhất Phàm đi gặp đối tác, sẵn tiện đường trở về nhà, nhìn bầu trời ngày càng đen kịt, hắn nhớ tới cô gái nhỏ có hai má lúm đồng tiền kia. Lâm Nhất Phàm lấy điện thoại gọi cho Nhược Vũ.

-Em đã về nhà chưa?

-Tạnh mưa tôi sẽ về.

Lâm Nhất Phàm cúp máy bảo Từ Khôn quay đầu xe về lại Lâm Thị, Từ Khôn thầm thắc mắc, hôm nay là cuối tuần, công ty đều về sớm, giám đốc còn quay lại đó làm gì?

Mấy lần Nhược Vũ định khởi động xe rồi bỏ cuộc bởi tiếng sấm chớp đùng đoàng ngoài kia, bây giờ đã là 5 giờ 30 tình hình này không khéo 7 giờ tối cô còn chưa về tới nhà.
“Cốc, cốc.”

Nghe tiếng gõ cửa Nhược Vũ mừng thầm trong lòng ngước lên nhìn nhưng thấy khuôn mặt của kẻ đứng ngoài cửa cô chợt cảm thấy hụt hẫng. Nhược Vũ hạ cửa kính, Lâm Khải Trạch khom người tươi cười hỏi.

-Để anh đưa em về nhé.

-Không cần, cô ấy có chồng tới đón rồi.

Lâm Nhất Phàm từ ngoài bước vào, tây trang còn vương vài hạt mưa, hắn bước tới không nương tình đẩy Lâm Khải Trạch sang một bên mở cửa bước vào xe. Khỏi phải nói Lâm Khải Trạch khó chịu tới như thế nào, mỗi lần hắn tiếp cận Nhược Vũ, Lâm Nhất Phàm đều kịp thời có mặt.

Nhược Vũ nép sang một bên để Lâm Nhất Phàm ngồi vào ghế lái, trái tim của cô vừa đóng băng đã được sưởi ấm, ở bên cạnh Lâm Nhất Phàm dù sao cũng an toàn hơn.

Lâm Nhất Phàm nâng kính xe rồi lui ra ngoài bỏ lại một mình Lâm Khải Trạch ở hầm gửi xe rộng lớn, đuôi xe vừa mất hút, đèn ở bên trong cũng tắt ngấm, Lâm Khải Trạch hoà vào bóng tối, tiếp khớp tay vang lên nghe rợn người.
-Sau này em không cần phải tự lái xe tới công ty nữa, mỗi ngày đi cùng anh cho an toàn.

Lâm Nhất Phàm lạnh tanh lên tiếng, sắc mặt của hắn bây giờ và Lâm Khải Trạch vừa nãy y hệt nhau, Nhược Vũ thở dài rút vào ghế không trả lời. Cô còn lâu mới nghe theo lời hắn.

Hai người họ về nhà không bao lâu thì Lâm Khải Trạch cũng về tới, nhà họ Lâm như thường lệ tập trung trên bàn ăn.

Nhược Vũ mặc một bộ váy suông màu xanh nhạt hơi rộng ở phần eo nhưng thân hình cô nhỏ nhắn nên càng nhìn càng thấy hợp, còn có chút đáng yêu.

Bữa cơm diễn ra như thường lệ, chỉ khác một điều là Lâm Nhất Phàm quan tâm Nhược Vũ hơn mọi khi, không ngừng gắp thức ăn bỏ vào trong bát của cô.

Hành động này như đang khiêu khích Lâm Khải Trạch, trước đây Lâm Nhất Phàm một hai không chịu cưới Nhược Vũ, cưới xong rồi còn không thèm đoái hoài tới nhưng sau ngày hôm nay hắn biết Nhược Vũ đã bỏ ngải thành công em trai của mình rồi.
Lâm phu nhân ngồi một bên tủm tỉm cười cười rồi lên tiếng phá tan bầu không khí nhạt nhẽo.

-Bà Tôn hôm qua vừa lên chức bà nội, mẹ có tới bệnh viện thăm, mấy đứa biết không, là con gái trắng trẻo tròn tròn đáng yêu lắm.

Không ai đáp lại bà, ai cũng cắm đầu gấp thức ăn, Lâm phu nhân lại xởi lởi nói tiếp.

-Nhất Phàm à, mẹ cũng muốn làm bà nội rồi.

Nhược Vũ nghẹn cơm ở cổ, Lâm Khải Trạch đẩy ly nước sang cho cô. Lâm Nhất Phàm đợi Nhược Vũ uống nước xong thì buông đũa sờ vào bụng phẳng lì của cô tươi cười nói.

-Mẹ đợi thêm một thời gian nữa, ở đây nhất định sẽ phình to ra.

Phình cái đầu anh, tôi đâu phải là cá. Nhược Vũ len lén dịch sang một bên né tránh mà điều này làm Lâm Nhất Phàm bị lệch suy nghĩ, miệng vẫn cười nhưng trong lòng thì đen thui. Bữa cơm hôm ấy người lớn thì tươi cười, còn ba người còn lại mỗi người mang một tâm trạng khác nhau.
Nhược Vũ về phòng, còn chưa kịp bước được quá ba bước thì đã bị Lâm Nhất Phàm lôi lại ném lên giường.

-Anh bị điên à?

Nhược Vũ giật mình hét toáng lên, ở cạnh hắn an toàn cái gì chứ, nhìn khuôn mặt hắn xem, tà dâʍ không ai bằng.

-Em đang nghĩ gì trong đầu vậy, có phải đang chửi mắng anh không? Em yêu à, anh đang làm tròn chữ hiếu, muốn cho mẹ một đứa cháu để ẵm bồng.

Lâm Nhất Phàm trèo lên người Nhược Vũ, kẹp chặt cô bằng hai chân, khuôn mặt soái khí phả ra hơi nóng phủ khắp tai của cô.

Nhược Vũ nhột không chịu được, hắn lại muốn làm chuyện xấu hổ đó với cô, cô biết mỗi lần như thế này cô đều không thoát ra được.

-Lâm Nhất Phàm tôi sẽ không sinh con cho anh, muốn có con thì đi mà bảo con mèo Ba Tư đó đừng tìm tôi.

-Em à, em là vợ của anh, em không muốn sinh con cho anh vậy em muốn sinh con cho ai?
Lâm Khải Trạch sao? Lâm Nhất Phàm không nói ra cái tên đó nhưng trong đầu vẫn không ngừng suy nghĩ, hắn càng nhích tới cô một chút, Lâm Khải Trạch cũng chẳng vừa mà tiến tới cô thêm một chút nữa, trên đời này không thiếu gì phụ nữ, cớ vì sao hai anh em hắn lại chọn cùng một người.

Càng chìm trong mối ngổn ngang không có lời giải đáp, Lâm Nhất Phàm càng tiến sâu vào Nhược Vũ hơn, cô cong người thầm mắng mình tại sao hôm nay lại mặc váy.

Lâm Nhất Phàm càng làm càng nghiện di chuyển không ngừng, rất nhanh chiếc váy đã tuột qua đầu Nhược Vũ, cô ngất lên ngất xuống vì hắn, ở bên cạnh hắn cô không tìm được đường thoát thân còn muốn chui vào hang cọp.

Lâm Nhất Phàm gục trên vai Nhược Vũ, bàn tay không an phận ve vãn nơi no tròn trước ngực cô. Nhược Vũ thở dốc, đẩy hắn sang một bên chạy vào nhà tắm, hai đêm, cô và hắn mấy lần trải qua cảnh ái ân nóng mắt, rốt cuộc cô bị gì thế này, cô có cảm giác với Lâm Nhất Phàm, vừa nãy cô còn kéo hắn vào phối hợp cùng hắn. Trương Nhược Vũ, cô bị điên rồi.