Lúc Nhược Vũ trở ra Lâm Nhất Phàm đã mặc xong quần áo nằm nghiêng một bên nhìn cô. Nhược Vũ không để ý tới, cô mở túi xách lấy vỉ thuốc tránh thai của mình rồi rót một ly nước tự nhiên uống.
Lâm Nhất Phàm nhíu mày thắc mắc hỏi.
-Em uống thuốc gì vậy?
Nhược Vũ không trả lời, cũng không quay trở lại giường, cô ngồi thẫn thờ bên bàn trang điểm nhìn mình ở trong gương. Ánh đèn mờ nhạt hắt hiu vào khuôn mặt cô, cô tính toán rất nhiều về kế hoạch trả thù của mình nhưng điều cô không ngờ tới là đã phát sinh quan hệ với Lâm Nhất Phàm. Nhìn xem bây giờ khó xử biết bao nhiêu.
Lâm Nhất Phàm rời giường đi tới bên cạnh cô, hắn tìm thấy vỉ thuốc trên bàn liền cầm lên xem thử.
-Trả cho tôi.
Nhược Vũ không vui có ý muốn giật lại nhưng Lâm Nhất Phàm nhanh hơn, hắn mở điện thoại tra tên của vỉ thuốc mà cô vừa uống. -Em uống thuốc tránh thai?
Mặt Lâm Nhất Phàm đen lại một cục, đôi con ngươi lạnh lẽo nhìn cô tra hỏi. Nhược Vũ cũng không muốn giấu diếm nên nói thẳng.
-Đúng vậy, nếu tôi mang thai sẽ rất tội nghiệp cho đứa bé, anh biết mà giữa tôi và anh đâu có hai chữ tình yêu.
Nhược Vũ nhìn thẳng vào gương giọng đều đều nhàn nhạt, rồi một ngày nào đó nhanh thôi cô sẽ rời khỏi đây, tương lai sau này ra sao cô còn chưa định đoạt được.
Lâm Nhất Phàm dựa lưng vào tường trầm mặc nhìn cô, cô nói giữa bọn họ không có tình yêu, vậy cô nghĩ hắn hôn cô là cảm giác gì, chẳng lẽ chỉ là đùa vui trong phút chốc thôi sao.
-Em không muốn có thai bây giờ không sao cả nhưng anh muốn dự tính lâu dài cùng em, không phải vài ngày, vài tháng hay vài năm mà là cả đời. Anh không giỏi nói chuyện tình cảm, không giỏi thể hiện cảm xúc của mình, anh đơn giản chỉ muốn em biết rằng, chỉ cần ở cạnh anh em sẽ được che chở. Lâm Nhất Phàm nhấc chân bước đi, tiện thể ném vỉ thuốc tránh thai vào thùng rác.
-Em bị đau dạ dày uống cái này không tốt, nếu em chưa muốn có con vậy thì để anh tự tìm biện pháp.
Hắn mở cửa phòng bước ra ngoài, để lại một mình Nhược Vũ trong căn phòng rộng lớn. Hắn nói muốn tính chuyện cả đời với cô, là thật lòng hay chỉ nhất thời nói thế, còn Giai Kỳ thì sao? Nhược Vũ cười lạnh, nụ cười nửa vui, nửa chua chát, rất tiếc… cô không thể cùng hắn tính chuyện trăm năm được rồi.
Lâm Nhất Phàm lên sân thượng, gió lùa qua tấm lưng vững chãi nhưng đầy cô độc, lon bia trên tay đã uống hơn quá nửa, hắn từng không biết trái tim mình chứa đựng thứ gì trong hai tâm thất và hai tâm nhĩ, vật lộn một thời gian hắn đã có kết quả rồi nhưng giờ hắn lại không biết trong trái tim của cô chứa đựng thứ gì. Điện thoại Lâm Nhất Phàm có tin nhắn đến, là Giai Kỳ.
“Em muốn gặp anh, ngày mai 7 giờ tối tại bờ hồ gần quảng trường, không gặp không về.”
Lâm Nhất Phàm đã nghe Bạch Tuyên nói chuyện Giai Kỳ được thả ra, tuy được tại ngoại nhưng vẫn còn trong thời gian điều tra thêm. Ngày hôm đó hắn có hơi nặng lời nhưng nếu nói đó là trùng hợp thì rất khó tin. Lâm Nhất Phàm cất điện thoại uống hết lon bia rồi trở về phòng, chuyện gặp Giai Kỳ còn phải suy nghĩ lại.
Sau khi Lâm Nhất Phàm rời khỏi phòng, Nhược Vũ cũng leo lên giường nằm ngủ, lúc cô mơ mơ màng màng cảm nhận được có một cánh tay rắn chắc ôm mình vào lòng, trên má đào còn lưu lại một nụ hôn, tối đêm nay là một giấc mộng đẹp.
Sáng hôm sau Nhược Vũ tỉnh lại trong vòng tay Lâm Nhất Phàm, cô không vội rời đi mà ngước lên nhìn từng đường nét trên khuôn mặt hắn, không ngờ lúc hắn ngủ lại đáng yêu như vậy. -Anh đẹp trai lắm sao?
Lâm Nhất Phàm không biết đã dậy từ lúc nào, mắt hắn nhắm nhưng cô làm gì hắn cũng đều biết, Nhược Vũ đẩy hắn ra xa rồi ngồi dậy đỏ mặt đi vào phòng tắm.
Lâm Nhất Phàm gối đầu lên tay mỉm cười nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của cô, cô thay đổi rồi, nếu là lúc trước chắc chắn sẽ mắng hắn là “tự luyến” hoặc “đồ điên” cứ từ từ thích nghi cũng tốt, không cần vội.
Ăn sáng xong, Lâm Nhất Phàm đi ra gara để lấy xe, Nhược Vũ cũng đang lấy xe của mình. Lâm Nhất Phàm chắn trước mặt cô nhăn nhó.
-Hôm nay dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa lớn, để anh đưa em đi.
-Anh dụ con nít sao, hôm nay trời quang đãng như vậy.
Nhược Vũ bĩu môi không tin, Lâm Nhất Phàm ép sát cô vào cửa xe uy hϊếp.
-Lên xe anh chở hay là làm tại đây?
Làm…làm…làm cái gì? Hai bàn tay Nhược Vũ mướt mồ hôi, vội vã nuốt một ngụm khí gật đầu. Lâm Nhất Phàm nâng cằm đặt lên môi cô một nụ hôn rồi ung dung huýt sáo mở cửa xe. Nhược Vũ dậm chân tự đấm vào đầu mình mắng “đồ không có chính kiến.” -Quản lý Giang giao cho em làm công việc gì vậy?
Thời gian trước hắn không quan tâm cô chơi gì, làm gì ở công ty nhưng gần đây khác rồi, hắn muốn để ý cô nhiều hơn một chút, muốn biết cô được giao nhiệm vụ gì mà suốt ngày cắm đầu vào máy tính, ghi ghi chép chép có khi quên cả việc ăn trưa.
Nhược Vũ dựa vào cửa kính, lơ đãng nhìn ra ngoài đường, Lâm Nhất Phàm không biết cô đang làm việc cho Lâm Khải Trạch, nếu hắn biết thì sẽ không nhẹ nhàng hỏi cô như vậy, giấu hắn thì cũng hơi áy náy nhưng vì chuyện lớn, trước mắt không thể tiết lộ.
-Vẫn nhiệm vụ cũ thống kê ý kiến đánh giá của khách hàng.
Cô chỉ trả lời như vậy thôi, cũng đâu có nói dối, chỉ có điều không làm về xe hơi mà làm về mỹ phẩm mà thôi.
Lâm Nhất Phàm gật đầu, cũng không có gì quá sức, ở nhà nhiều sẽ sinh ra buồn chán, tới công ty xả stress cũng tốt. -Trưa nay sang phòng anh ăn trưa, không được bỏ bữa, nhớ nhé.
Lâm Nhất Phàm cùng cô đi lên thang cuốn, nhắc nhở cô một chút trước khi vào làm việc, Nhược Vũ gật đầu rồi đi thẳng vào bộ phận truyền thông, cánh cửa phòng giám đốc vừa đóng, cô nhanh chóng chạy lên tầng 3 bằng thang bộ.
“Cốc, cốc.”
-Mời vào.
Nhược Vũ mở cửa phòng làm việc của Lâm Khải Trạch, trợ lí Hắc Minh cũng có mặt ở đây, anh ta nhìn cô đầy bất ngờ, trên mặt hiện ra câu hỏi “tại sao cô lại vào đây?”
Nhược Vũ ôm tập tài liệu trên tay có hơi do dự, bình thường chỉ có cô và Lâm Khải Trạch bàn chuyện bí mật, hôm nay có thêm một người không biết có bị lộ gì không.
-Em ngồi đi, đều là người cùng một phe cả, đừng lo.
Người cùng một phe sao? Hắc Minh đổ mồ hôi trong lòng, Lâm tổng dám liều hợp tác cùng cô ta, nghi vấn của anh về cô gái bí ẩn đó vẫn chưa được buông xuống, dựa vào lí do gì mà Lâm tổng có thể tin cô ta như vậy, chuyện này không phải chuyện có thể đem ra đùa. -Lâm tổng…
-Tôi đã nói là không sao.
Lâm Khải Trạch có phần mất kiên nhẫn với Hắc Minh, hắn biết Hắc Minh lo chuyện gì nhưng hắn biết đâu là điểm dừng.
Nhược Vũ ngồi xuống sofa cách Lâm Khải Trạch một khoảng rồi mở tài liệu đưa cho Lâm Khải Trạch xem.
-Đây là tổng kết của em, em có vài người bạn làm việc lâu năm ở bộ phận chăm sóc khách hàng của Trương Thị, gần đây Trương Thị bỏ lỡ rất nhiều hợp đồng mà phần lớn là do đối phương rút vốn đầu tư, chất lượng sản phẩm của Trương Thị ngày càng đi xuống và những nhân viên lâu năm ở bộ phận chọn lọc thành phần sản xuất đã được thay thế hết bằng người mới. Cứ tình hình này Trương Thị sẽ xuống dốc không phanh, số vốn đầu tư của chúng ta cũng vì thế mà đổ sông đổ biển.