Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 56: Chuyện đi vệ sinh (H)



“Hửm? Ý mày là sao?” Lý Kiệt hơi ngạc nhiên, “Chẳng lẽ mày cứ nhịn như vậy à?”

“Đương nhiên là không rồi, kẻ cười đến cuối cùng, mới là kẻ chiến thắng.” Lục Dương nhếch miệng cười nhạt, rõ ràng hắn không hề sợ một chút nào, “Tao còn muốn xem thử một Lưu Việt có thể vì Trương Mẫn Nhi làm được đến đâu.”

“Mày đừng có mà đem chuyện công và chuyện tư ảnh hưởng đến nhau.” Lý Kiệt khẩn trương nhắc nhở.

“Xì, mày nghĩ đi đâu vậy?” Lục Dương cười nhẹ, nói tiếp, một lời hai ý, “Đồ của tao, người khác không thể cướp.”

Bàn việc với Lý Kiệt xong, Lục Dương nhanh chóng quay trở lại bệnh viện, sau khi đỗ xe liền ghé qua tiệm cháo kế bên mua một phần cháo thịt bằm rau củ nóng hổi.

Lúc đến phòng bệnh, nhìn thấy Trương Mẫn Nhi đang muốn xuống giường, hắn đặt hộp thức ăn lên bàn rồi nhanh chân chạy đến đỡ người, không quên hỏi han, “Sao lại xuống giường rồi, em muốn đi đâu à?”

“Đi vệ sinh.” Trương Mẫn Nhi lạnh nhạt trả lời, đẩy tay hắn ra rồi tự mình xỏ dép lê.

Có lẽ vì nằm trên giường quá lâu, Trương Mẫn Nhi vừa mới đứng dậy đã chóng mắt, đầu óc bắt đầu choáng váng suýt chút nữa đã ngã xuống đất, cũng may Lục Dương nhanh tay đỡ cô lại. Hắn ở đằng sau tự nhiên ôm eo cô, đau lòng nói, “Đừng có cố sức quá, em vẫn còn anh để dựa vào mà.”

“Nói nhảm, chỉ là vừa rồi tôi hơi chóng mặt xíu thôi, không cần anh quan tâm.” Trương Mẫn Nhi mím môi, quật cường nói, “Còn nữa, phiền anh buông tôi ra.”

“Nào, nào, đừng dỗi nữa mà. Em mắc vệ sinh lắm rồi đúng không, mình đi thôi.” Lục Dương bỏ ngoài tai lời cô nói, trực tiếp bế người vào nhà vệ sinh. Hắn đặt cô xuống bồn cầu, không quên cẩn thận cởi quần ra cho cô, sau đó mới ngẩng mặt lên nói, “Bây giờ em đi được rồi.”

“Anh đi ra trước đi.” Trương Mẫn Nhi đỏ mặt đuổi người.

“Không được, anh mà ra lỡ em có chuyện gì xử lý không kịp thì thì sao, tốt nhất anh sẽ đứng đây chờ em.” Lục Dương nói chuyện tỉnh bơ, nở một nụ cười xấu xa, “Yên tâm đi cục cưng, anh hứa sẽ không nhìn trộm đâu mà.”

“Con mẹ nó, bố thằng điên này, anh có thấy ai lại đi nhìn người ta đi vệ sinh không hả?” Trương Mẫn Nhi đỏ mắt hét lên, gương mặt đầy sự phẫn nộ.



“Có, anh nè!” Lục Dương cười khúc khích, “Hay là em muốn anh giúp em đi nhanh hơn? Anh cũng không ngại.”

Nói xong, ánh mắt hắn lia từ trên xuống dưới người Trương Mẫn Nhi, một bộ dạng muốn tiến đến giúp cô xi tiểu nhanh hơn.

“Má!! Anh cút đi cho tôi!” Trương Mẫn Nhi tức giận gào lên.

“Rồi, rồi, cục cưng đừng giận. Anh chỉ đùa chút thôi. Bây giờ anh đi, được chưa?” Lục Dương giả bộ giận dỗi rút tay về, đang đi đột nhiên quay đầu lại hỏi một lần nữa, “Thật sự là không được hả?”

“Cút!! Anh thử quay lại lần nữa xem, tôi sẽ giết anh!” Trương Mẫn Nhi suýt chút nữa đã cầm vòi xịt đứng lên đánh người.

“Rồi, rồi, rồi.” Lục Dương ngoài mặt nghe lời, nhưng trong lòng đã nghĩ thầm cô quả nhiên là một bé mèo dễ xù lông.

Sau khi Trương Mẫn Nhi xác định Lục Dương không hề xem trộm, lúc này mới chậm rãi thả lỏng người, nhưng không biết có phải vì cảm giác có người bên ngoài đang nhìn trộm không, cô không thể đi được, thực sự rất bực mình.

Lục Dương đứng ở ngoài áp sát lỗ tai ngay cửa, hắn đã chờ rất lâu nhưng vẫn không nghe được động tĩnh gì ở bên trong. Hắn len lén đẩy cửa vào một chút, đưa mắt nhìn, liền thấy Trương Mẫn Nhi đang khó chịu cúi đầu.

Lục Dương miệng khô lưỡi khô khẽ nuốt nước bọt, không chịu nổi đành đập cửa nhanh chóng tiến vào bên trong, làm cô hoảng sợ muốn nhảy dựng, “Tên điên này, anh làm cái khỉ gì thế, tôi đã bảo không được vào đây rồi cơ mà.”

“Em… Không đi được hả?” Lục Dương sờ dái tai non mềm của cô, mặt hắn đỏ bừng đưa ra lời đề nghị vô lý, “Hay để anh giúp em nhé?”

Đây không phải câu hỏi, rõ ràng hắn không đợi ý kiến của cô đã xốc cô đứng lên, thuận tay đút vào động nhỏ khô khốc.

“Đồ biến thái, đồ khốn nạn, buông… buông tôi ra…”



Lục Dương rõ ràng nghe không vào những lời chửi mắng của cô, ngón tay dài thô ráp miết hai cánh hoa quen thuộc rồi tìm đến chốn nhỏ đang dần rỉ nước, mị thịt đột nhiên ngọ nguậy khi có vật lạ xông vào.

Trương Mẫn Nhi cảm thấy hột nhỏ của mình đang có gì đó chặn lại, chính là Lục Dương đang đưa tay chơi đùa hột nhỏ ***** **** của cô, còn động nhỏ ươn ướt đã chứa được một ngón tay, một ngón tay khác không chịu nổi đành men theo lối mòn chen vào.

Hai ngón tay không chút trở ngại mạnh mẽ chơi đùa trong động nhỏ nóng rực, Lục Dương khẽ co ngón tay, móng tay được cắt gọn sạch sẽ đảo qua đảo lại nơi mẫn cảm yếu ớt, thành công kích thích hột nhỏ ***** ****.

Hai tay Trương Mẫn Nhi không biết để đâu ngoài vòng tay ra đằng sau cổ đối phương, toàn bộ giác quan đều đặt trên những ngón tay linh hoạt của hắn. Chúng không ngừng di chuyển trong động nhỏ chật hẹp, đùa giỡn hết rút ra rồi lại mạnh mẽ đâm vào, mặc dù không phải là vật thể thô cứng nhưng cũng đủ để khiến người ta mất đi lý trí.

Trong không khí hoàn toàn tràn ngập hương vị tình dục, Lục Dương không cách nào kiềm chế liền đem hạ thân nóng bỏng cọ sát vào hai bên mép.

“Lục Dương, đồ khốn nạn, bỏ… ưm… ra… ức…”

Sau đó, đâm vào hoàn toàn.

Mùi cơ thể hòa trộn với mùi mồ hôi phảng phất xung quanh khiến Lục Dương mất đi hoàn toàn lý trí, hắn rút hai ngón tay ra, chừa chỗ cho thằng đệ bên dưới đi vào. Không quên giữ chặt eo nhỏ đang run rẩy của Trương Mẫn Nhi liên tục đâm rút, vật to lớn đến đáng sợ nhanh chóng lấp đầy lối vào, khoái cảm bành trướng khiến cô vô thức run rẩy cả người.

Lục Dương ngửi được mùi mồ hôi của Trương Mẫn Nhi kề cận bên người, nơi to lớn như được tiếp sức mạnh nhấp càng sâu thêm, “Mẫn Nhi, trong em nóng quá, thật thoải mái… Anh sướng lắm…”

“Lục Dương, tôi nhất định… ức… không tha…”

Lời còn chưa dứt, Lục Dương đã cắm vào sâu đến tận cùng, khoái cảm bất ngờ khiến Trương Mẫn Nhi không nhịn được hét lên, không ngừng đánh mạnh vào người hắn.

Lục Dương hiểu ý liền thả cô xuống ngồi lại vào bồn cầu, chuyện ban đầu vốn nên làm cuối cùng cũng làm được rồi.

Trương Mẫn Nhi nhất thời còn chưa hiểu chuyện gì vừa xảy ra, giống như vừa trải qua một đêm ác mộng, cô ngơ ngác nhìn. Rất lâu sau cô mới lấy lại được tinh thần, hai bàn tay khẽ siết chặt, vừa xấu hổ vừa run rẩy trừng mắt nguyền rủa người trước mặt, “Lục Dương, anh chết đi.”