Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 57: Em có như thế nào, anh cũng đều thích



Lục Dương rút phần thân dưới ra khỏi động nhỏ ẩm ướt, đợi cô vệ sinh xong liền xốc người dậy, hai cánh tay rắn chắc mở chân cô ra để chúng vòng qua eo, sau đó đẩy lưng cô ép lên tường, lại một lần nữa cắm vào.

Trương Mẫn Nhi không chút lưu tình đấm liên tục vào ngực Lục Dương, trái lại lực đánh không hề đau một chút nào, mềm mại mà bất lực.

Lục Dương nhẹ nhàng hôn lên khóe mắt ươn ướt của cô, giọng điệu yêu chiều sủng nịch, “Em muốn đánh, muốn giết anh như thế nào cũng được, nhưng liệu em có biết, phía dưới của em đang siết chặt thằng nhỏ đến cỡ nào rồi không?”

“Biến thái.” Trương Mẫn Nhi lại đánh hắn.

“Hửm?” Lục Dương ghé vào tai cô, cười ranh mãnh, “Anh có biến thái cũng chỉ biến thái với mỗi mình em.”

Nhiều khi Trương Mẫn Nhi cũng không phân biệt được những lời đường mật của Lục Dương đâu mới là thật, đâu mới là giả.

Người này từng nói thích cô.

Người này cũng từng hứa chỉ yêu duy nhất mình cô.

Những quan tâm, chăm sóc của người này dành cho cô luôn ân cần và chu đáo.

Nhưng liệu đây có là thật?

Hay là giả?



Hạnh phúc cách Trương Mẫn Nhi rất gần, nhưng cũng rất xa, dường như chỉ cần chìa tay ra là sẽ bắt được, nhưng cũng chỉ trong chớp mắt sẽ tan biến đi.

Tắm xong, Lục Dương tìm cho cô một bộ đồ bệnh nhân sạch sẽ để thay. Đồ bệnh nhân có hơi lớn, người cô lại gầy, mặc lên giống như đang bơi trong bộ đồ vậy. Hắn sợ cô bị lạnh, lại đưa cho cô thêm một chiếc áo khoác.

Cháo thịt bằm trộn rau củ băm nhuyễn ban nãy Lục Dương mua bây giờ có hơi nguội rồi, hắn liền xuống căn tin của bệnh viện để mượn lò vi ba hâm nóng lại.

Trong bệnh viện lúc bấy giờ trùng hợp toàn là các nữ y tá có ca trực, nhìn thấy một nam nhân vừa cao lớn vừa soái khí như Lục Dương không khỏi có chút mê mẩn. Chẳng qua họ cũng chỉ có thể nhìn và cảm thán thôi, bởi vì tất cả bọn họ đều biết người yêu của hắn chính là vị bác sĩ nổi tiếng lạnh lùng đang nằm trong phòng bệnh kia.

Lục Dương bưng tô cháo nóng hổi vừa thổi phù phù, vừa muốn đút cho Trương Mẫn Nhi ăn, “Cục cưng ngoan, a nào.”

“Dẹp đi, tôi tự làm được.”

“Rồi, rồi, cẩn thận kẻo nóng.” Lục Dương đặt tô cháo vào trong tay cô, lại cẩn thận thổi thổi, “Em cầm như này nè mới không nóng. Đấy, mới vừa nói xong, bỏng rồi đúng không?” Sau đó lấy khăn giấy lau đi vết cháo bắn ra tay.

Trương Mẫn Nhi chỉ liếc Lục Dương một cái, im lặng không nói gì.

“À, phải rồi, anh đã hẹn trước với bác sĩ một buổi khám tổng quát toàn thân cho em. Em cứ sắp xếp công việc trước, rồi ba ngày nữa chúng ta cùng đi.”

“Tôi đang lành lặn khỏe mạnh, mắc mớ gì phải đi khám tổng quát?” Trương Mẫn Nhi vô cùng khó chịu với việc Lục Dương toàn tự ý quyết định mọi chuyện của cô, thân thể này là của cô cơ mà, liên quan gì đến hắn chứ?

Thái độ chống đối của Trương Mẫn Nhi hoàn toàn nằm trong dự liệu của Lục Dương, hắn ra sức khuyên nhủ, “Nào, đừng nóng mà, chỉ kiểm tra một lần thôi, nếu không có chuyện gì về sau không cần đi nữa.”



“Không cần anh quan tâm, cơ thể của tôi có ra làm sao tự tôi hiểu rõ nhất.” Sau khi ăn hết nửa tô cháo, cơn thèm ăn đã mau chóng biến mất. Trương Mẫn Nhi đặt tô cháo qua một bên, nói với Lục Dương đang ngồi bên cạnh, “Tôi ăn xong rồi, anh đi đi, bây giờ tôi muốn nghỉ ngơi.”

Lục Dương đương nhiên sẽ không nghe lời, hắn giúp cô cẩn thận đắp lại chăn, “Mấy ngày này em cứ yên tâm tĩnh dưỡng đi, khi nào kiểm tra tổng quát xong thì hẵng làm việc trở lại.”

“Con mẹ nó Lục Dương, rốt cuộc anh có nghe hiểu lời tôi nói không hả?” Trương Mẫn Nhi tức giận hất chăn ra, đôi mắt tràn đầy lửa giận nhìn thẳng vào Lục Dương đang mỉm cười vô tội, “Tôi đã nói không đi là không đi, không kiểm tra gì hết.”

“Được rồi, em đừng giận, anh biết rồi mà, em không muốn kiểm tra đúng không?” Lục Dương cởi giày rồi nhanh chân chui vào chăn nằm cùng cô.

“Anh phắn đi! Tôi không muốn nhìn thấy mặt anh nữa!”

Lại một lần nữa bỏ ngoài tai những lời chửi mắng của Trương Mẫn Nhi, Lục Dương nhanh chóng kéo cô vào lòng, dỗ dành cô như một đứa trẻ ba tuổi hay cãi lời người lớn, “Cục cưng ngoan, chịu khó kiểm tra một lần thôi, lỡ em có mệnh hệ gì anh sẽ đau lòng lắm.”

“Anh… Buông ra coi!” Trương Mẫn Nhi muốn dùng hết sức lực để đẩy người đàn ông to lớn đang ôm mình ra, thế nhưng thể lực của đối phương quá mạnh, có đẩy cỡ nào cũng không thể thoát nổi.

“Cục cưng ngoan, đừng giận nữa mà. Nhưng em có biết không, mỗi lần em tức giận, hai má của em sẽ đỏ lên trông thật đáng yêu.” Lục Dương mỉm cười ôm càng chặt Trương Mẫn Nhi, âu yếm thủ thỉ, “Em có như thế nào, anh cũng đều thích.”

Trương Mẫn Nhi đang muốn nói gì đó để phản bác, nhưng chỉ thấy gương mặt của hắn ngày càng gần. Sự dịu dàng trong đôi mắt của đối phương ôn nhu như nước, từng nụ hôn nóng rực cố ý đáp xuống vầng trán, chân mày, khóe mắt, chóp mũi và phiến môi.

Chúng không hề mang theo chút ham muốn tình dục nào cả, đơn thuần chỉ muốn dành sự trân trọng cho người trước mặt mà thôi.

Đây không phải là lần đầu tiên cô được ngủ chung giường với Lục Dương, nhiệt độ trên cơ thể của người đàn ông này thực sự khiến người khác an tâm.