Khóe môi Lục Dương nhẹ nhàng giương lên, lạnh lùng trả lời, “Anh đã nói rồi, đồ anh tặng thì miễn trả lại. Nếu em không nhận thì cứ vứt hoặc bán nó đi, tùy ý em.”
“Đồ anh không cần, cũng không cần đưa qua cho tôi.” Trương Mẫn Nhi đè nén cơn giận, không nhịn được liền hét lên, “Tôi không phải cái thùng rác của anh!”
“Khụ khụ, khụ khụ… Ý em là sao? Chiếc nhẫn này… đối với em… chỉ là rác thôi sao?” Lục Dương ôm ngực, vì quá kinh ngạc nên ho không ngừng, sắc mặt buồn bã tái nhợt.
“Chẳng lẽ không phải?” Trương Mẫn Nhi cao giọng hỏi lại, “Hay tôi nên khoanh tay lại cảm ơn Lục tổng vì đã nhìn trúng tôi?”
Ngày trước Lục Dương còn nghĩ ít ra Trương Mẫn Nhi có quan tâm đến hắn, thế nhưng đến tận lúc này hắn mới hiểu, người này đã hận hắn đến mức dù cho hắn có làm bất cứ điều gì thì trong mắt cô mãi mãi đều là ý xấu.
“Thôi được rồi, vậy em cứ để đó rồi về đi.” Lục Dương chỉ tay vào tủ đựng giày, sắc mặt của hắn bây giờ khác hẳn với ngày thường, giọng nói lạnh lẽo không dịu dàng một chút nào, “Còn chuyện gì nữa không?”
Phản ứng của Lục Dương nhất thời làm cho Trương Mẫn Nhi không biết phải làm sao, kinh ngạc nhìn người đàn ông vốn luôn quan tâm đến mình nay lại hóa xa lạ đến lạ lùng. Quả nhiên trên thế giới này không ai có thể bao dung tất cả những điều cô làm, hắn cũng không ngoại lệ.
Từ khi gặp Lục Dương đến nay, Trương Mẫn Nhi chưa bao giờ nhìn thấy hắn có biểu cảm như vậy, giống như vừa gặp phải chuyện gì đó cực kỳ kinh khủng. Cô đứng yên quan sát người đàn ông này rất lâu, thẳng cho đến khi tia sáng trong đáy mắt ấy biến thành màu xám ảm đạm.
Trong lòng như đè nén đau đớn, Lục Dương gọi tên Trương Mẫn Nhi, vươn tay muốn chạm lên gò má đối phương, “Mẫn Nhi.”
Tay còn chưa chạm đến mặt của đối phương, Trương Mẫn Nhi đã ngẩng đầu lên, đôi con ngươi run rẩy một lúc mới lấy lại được bình tĩnh. Cô gạt tay Lục Dương ra, không chút lưu tình tát một cái lên mặt hắn như xả ra hết tất thảy những tức giận kìm nén trong lòng.
“Từ đầu kẻ mặt dày đeo bám trêu chọc tôi chính là anh! Nếu như không vì anh, tôi vẫn giữ được lần đầu tiên. Nếu như không vì anh, tôi cũng sẽ không bị người ta chỉ chỉ trỏ trỏ. Nếu như không vì anh, cuộc sống của tôi sẽ có thể bắt đầu một lần nữa thật tốt đẹp.”
“Lục Dương, chính anh đã phá hỏng cuộc đời tôi, bây giờ lại còn muốn dùng một chiếc nhẫn ngay cả bản thân anh cũng không mấy quan tâm đi đổi về sự tha thứ của tôi cho anh sao? Bộ anh không thấy bản thân mình quá đáng lắm hả?”
“Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi được anh cầu hôn, tôi phải nhảy cẫng lên đồng ý? Chẳng lẽ anh nghĩ rằng tôi được anh nhìn trúng, tôi phải lấy làm vinh hạnh? Loại công tử nhà giàu từ khi sinh ra đã ở trên cao như anh, căn bản không hiểu được sự quý giá của tình cảm con người!”
Đau rát trên mặt không bằng một phần vạn nỗi đau xót trong lòng. Lục Dương không hề biết rằng Trương Mẫn Nhi lại nghĩ về hắn như vậy. Nỗ lực đuổi theo bị xem là bố thí, cầu hôn thật lòng bị xem là ép buộc. Có lẽ trong mắt cô, hắn thực sự là một tên khốn nạn.
Chẳng lẽ chỉ có Trương Mẫn Nhi mới có lòng tự trọng hay sao?
Lục Dương không biết lấy sức ở đâu ra, một tay kéo Trương Mẫn Nhi đang quay người muốn rời đi lại. Hắn muốn phản biện, muốn nói cho rõ ràng hắn không phải loại người như vậy, thì phát hiện trên mặt cô là hai hàng nước mắt lăn dài.
“Em… Tại sao em lại khóc?” Ngữ khí của Lục Dương mang theo chút kinh ngạc không thể hiểu nổi.
“Tôi không có.” Trương Mẫn Nhi cao giọng, chùi đi nước mắt rồi dùng lực hất tay hắn ra.
“Có, rõ ràng em đang khóc.”
Trương Mẫn Nhi ghét nhất là loại người luôn tỏ vẻ hiểu rõ người khác như Lục Dương. Cô gấp gáp muốn rút ra khỏi tay hắn, sau đó hai người mất thăng bằng ngã xuống sàn nhà. Hắn nhìn thấy khóe mắt ửng hồng của cô, hai phiến môi mím chặt, bộ dáng nghiến răng nghiến lợi hận không thể bóp chết người trước mặt là hắn, “Đồ ngu, anh còn không hiểu lời tôi nói sao?”
“Anh… anh xin lỗi.”
Lục Dương mở rộng vòng tay, nhẹ nhàng ôm lấy Trương Mẫn Nhi, khó có thể tưởng tượng được thân thể gầy yếu này đã phải gánh chịu vô vàn những đau khổ và thương tâm đến nhường nào.
“Anh xin lỗi vì đã cưỡng ép em, không nên để em bị người khác chỉ trỏ nói xấu, không nên như vậy mà vội vàng cầu hôn em.”
“Mẫn Nhi, em tha thứ cho anh một lần được không?”
“Chúng ta bắt đầu lại từ đầu nhé?”
Trương Mẫn Nhi chờ lâu như vậy, chỉ là muốn nghe một câu xin lỗi thật lòng. Lục Dương cũng được, Vương Thành Luân cũng được, cô chỉ có một yêu cầu nhỏ nhoi vậy thôi.
Tất cả tình cảm ba năm ở bên cạnh Vương Thành Luân, đổi lại là một lời chia tay lạnh lùng từ người đó. Cô từ bỏ tất cả từ nước ngoài trở về, chỉ là muốn chứng minh tình cảm của mình dành cho gã là thật lòng. Tiếc là giữa hai người đã có quá nhiều hiểu lầm, kết quả cuối cùng chỉ còn một mình cô đơn phương.