Chỉ Là Bạn Giường, Đừng Nhầm Lẫn

Chương 67: Mê luyến (H)



Điều Trương Mẫn Nhi không buông bỏ được không phải là Vương Thành Luân, mà là tự tôn của trái tim mình. Cô không thể chịu đựng được tình cảm cả một thời thanh xuân lại chỉ có mình giành giật giữ lấy, càng không thể chịu đựng được người đàn ông lạnh lùng bạc tình kia lại đối xử vô cùng dịu dàng với một người khác.

Vương Thành Luân không hiểu, nhưng Lục Dương lại hiểu hết.

Nước mắt cuối cùng không nhịn được nữa mà trào ra không ngừng. Trương Mẫn Nhi gắt gao cong lưng, sống chết dụi vào cổ Lục Dương khiến cho cổ áo của hắn đều bị thấm ướt.

Đây là lần đầu tiên trong tình huống rất tỉnh táo, Trương Mẫn Nhi lộ ra bản chất yếu đuối của mình trước mặt người khác.

Lục Dương biết, Trương Mẫn Nhi như thế này ngoại trừ hắn ra, chắc chắn không còn một ai khác có thể nhìn thấy. Hắn nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên mặt cô, hôn lên khóe môi ướt át đỏ rực. Cô không tự giác mở miệng, đầu lưỡi linh hoạt của hắn dịu dàng tiến vào, ôn nhu liếm láp lên từng điểm mẫn cảm trong khoang miệng nóng ướt.

Nụ hôn triền miên dần dần trở thành hương vị tình sắc, thân thể nóng hổi của Lục Dương dán lên da thịt hơi lạnh của cô, trong nháy mắt đầu óc lại trở nên trống rỗng lạ lùng, bản thân thuận theo dục vọng mà bắt đầu phóng túng.

Lục Dương ôm gọn đối phương trên tay đứng dậy, sau đó ngồi lên sô pha mềm mại. Hai đùi của Trương Mẫn Nhi tự giác kẹp lấy người Lục Dương treo hết lên người hắn, môi lưỡi không ngừng quấn lấy nhau càng lúc càng gấp gáp.

Bốn phiến môi từ từ tách ra, nước bọt trong suốt còn dính ở khóe miệng Trương Mẫn Nhi, Lục Dương không nhịn được lại nhẹ nhàng liếm lên môi cô.

“Cục cưng…” Vì bị sốt, hô hấp của Lục Dương càng như muốn thiêu người, dường như muốn đốt cháy luôn da thịt non mềm của đối phương.

Trương Mẫn Nhi lưu luyến rời khỏi môi Lục Dương, nhẹ giọng hỏi, “Thuốc đâu rồi?”

“Thuốc nào?” Lục Dương bây giờ chỉ cảm thấy lửa đốt toàn thân, nhìn Trương Mẫn Nhi càng khiến cho lửa tình hắn bùng lên cháy bỏng, đốt đến mức ngứa ngáy hết cả người.

“Lý Kiệt bảo anh vẫn chưa uống thuốc.” Trương Mẫn Nhi vừa nói vừa vuốt ve khuôn ngực rắn chắc của hắn.

Bàn tay to lớn của Lục Dương nhẹ nhàng cởi từng cúc áo của cô ra, không quên tốc váy cô lên để lộ nội y nóng bỏng, “Ở trên bàn, lát nữa anh sẽ uống.”

Eo Trương Mẫn Nhi đã được Lục Dương siết chặt, hắn có chút gấp gáp cởi quần lót cô ra, sau đó nhanh chóng đưa vật lớn đã ***** **** từ lâu không ngừng cọ sát vào hai bên mép cửa động, “Cục cưng, anh muốn vào…”

“Không được, anh uống thuốc trước đi.” Ngữ khí của Trương Mẫn Nhi rất kiên định, dùng tay che đậy động nhỏ, không hề nhân nhượng một chút nào.

“Vậy em đút anh uống đi, dùng miệng đút.” Lục Dương bị bệnh gần như phát điên, lè lưỡi dài đỏ hỏn, lưu manh đòi hỏi đối phương phải làm theo ý hắn.

“Đại biến thái!”

“Ừ, anh biến thái, anh chỉ biến thái với mình em mà thôi.” Lục Dương dùng tay ngắt hai nụ hoa ở trên, không ngừng vân vê nhào nặn, “Em không đút, anh không thèm uống.”

“Hừ, anh được lắm! Mau mang thuốc đến đây.”

“Thuốc ở trên bàn.” Lục Dương xoay người Trương Mẫn Nhi lại, cắn sau gáy đối phương một ngụm, nũng nịu vòi vĩnh, “Em… đem qua đút anh đi.”

Thân thể Trương Mẫn Nhi hơi nghiêng về phía trước, tay vừa đụng đến bịch thuốc được đặt trên bàn, động nhỏ vậy mà đã bị Lục Dương nhanh tay tách ra. Bên trong vừa đỏ vừa ướt cứ thế lồ lộ ra ngoài, cô còn chưa kịp nói gì, một ngón tay của hắn đã cắm vào.

“Anh… Đồ khốn!” Hau tay Trương Mẫn Nhi chật vật chống lên bàn, bờ mông căng tròn trắng nõn rung rinh, nhìn tựa như dáng vẻ cầu hắn mau chóng đâm vào.

Ngón tay của Lục Dương quen thuộc mở rộng đường đi, động nhỏ chật hẹp chẳng bao lâu liền tiết ra chất nhầy ướt át. Nhìn cảnh đẹp trước mặt khiến hắn không nhịn được nuốt nước miếng, vật thể to lớn đã bắt đầu ***** ****, *** *** chảy ra *** **** cọ xát vào khe hở ẩm ướt.

Không đợi Trương Mẫn Nhi có phản ứng, vật thể đã vội vã cắm vào đến tận gốc. Bị đỉnh đến chỗ mẫn cảm, động nhỏ nhịn không được không ngừng run rẩy.

“Ha, cục cưng, em chặt quá!” Lục Dương lưu manh liếm môi, phát ra tiếng nói trầm thấp quyến rũ, “Mau tách đùi em ra.”

Vật thể nóng hổi vừa cứng vừa thô, hung hăng khí thế khai phá bên trong động nhỏ chật hẹp. Bởi vì đang sốt nên Lục Dương đã mất đi bình tĩnh thường ngày, tiết tấu đâm rút mạnh mẽ như dã thú, chơi đùa ở trong đã đành, thỉnh thoảng còn chọc đến hột nhỏ đỏ tươi bên ngoài *** *****.

“Đợi đã… Chậm một chút.” Vật thể vừa to lớn vừa đáng sợ không ngừng chọc vào lối nhỏ chật hẹp không một khe hở. Trương Mẫn Nhi có chút mơ hồ. Tính khí của Lục Dương hình như càng to hơn so với thường ngày, còn đỉnh đến bụng cô căng cứng.

Áo sơ mi bị ướt mồ hôi dán chặt trên người Trương Mẫn Nhi không ngừng phác họa dáng người nóng bỏng của cô, eo nhỏ mông cong, hết thảy đều khiến người trước mặt rơi vào vòng mê luyến.