Chỉ Là Hàng Xóm Thôi Mà!

Chương 3



“Tiết công tử định ra ngoài sao?”

Đã bị hiểu lầm, ta dứt khoát chủ động chào hỏi.

Trong mắt Tiết công tử, ta nở nụ cười nhẹ nhàng, nét mặt bình thản, dáng đứng đoan trang.

Tiết công tử nhìn ta chăm chú trong thoáng chốc rồi cũng nở nụ cười. Nụ cười ấy không hề có vẻ khinh miệt, không biết là nhờ gia giáo tốt hay vì che giấu khéo léo:

“Đúng là định ra ngoài. Cũng nhờ tấm rèm lụa hôm qua của cô nương, Tiết mỗ tối qua ngủ rất ngon giấc.”

“Công tử cũng đã góp bạc, không cần cảm tạ. Vậy không làm phiền công tử thêm nữa.”

Ta khẽ cúi mình đáp lễ, kết thúc cuộc trò chuyện.

Tiết công tử cũng hơi cúi người: “Cáo từ!”

Quả là ‘xa không bằng gần,’ ta vẫn mong có thể giữ mối quan hệ tốt với họ. Huống hồ, Tiết công tử đẹp trai đến vậy, ai mà chẳng muốn ngắm thêm vài lần?

Trước khi vào nhà, ta cố ý dừng lại, liếc nhìn bóng lưng Tiết công tử. Đôi chân dài, eo thon, quả thật đẹp mắt!

Chậc!

Ta cúi đầu nhìn lại eo mình, gần đây ăn uống thoải mái, váy cũng chật hơn một chút. Có lẽ phải ăn ít lại, chăm vận động, giảm cân quả là vấn đề suốt đời của mọi nữ nhân!

Sau bữa tối, ta bảo Xảo Thư dọn dẹp bàn cạnh cửa sổ, rồi lật giở những trang cuối cùng của cuốn tiểu thuyết mới mua. Xong xuôi, ta bày bút mực ra, định viết một truyện ngắn.

Trước khi xuyên không, ta vốn là người đam mê tiểu thuyết, từng sáng tác cả triệu chữ, nhưng sau đó công việc bận rộn nên đành gác lại. Bây giờ thời gian dư dả, lại có thể kiếm được chút bạc, nên cũng muốn viết lại xem sao. Có thêm chút thu nhập thì tốt hơn nhiều chứ.

Nghiên mực, chấm bút, nhưng trong đầu lại hiện ra bóng dáng nam tử trong ngõ lúc nãy.

Vì thế, ta đặt bút viết hai chữ: “Trêu Ghẹo.”

Câu chuyện kể về nàng tiểu thư tên Kiều Nguyệt Dao, một lần lạc đường vô tình thấy bóng dáng xanh thẫm trước mặt, tận mắt chứng kiến người ấy ra tay g.i.ế.t người. Mà kẻ s.á.t n.h.â.n ấy lại chính là vị Lâm An Quận vương, là tiểu thúc thúc của vị hôn phu nàng.

Nhận ra bị phát hiện, hắn muốn diệt khẩu. Nguyệt Dao bất đắc dĩ nói mình có thể mang bí mật xuống mồ. Hơn nữa nàng sắp gả vào nhà hắn, đều là người một nhà cả thôi.

Hắn không rõ nàng nói câu nào làm mình xiêu lòng, chỉ biết là đã buông tha cho nàng một mạng.

Nguyệt Dao vừa về đến nhà thì gặp ngay vị hôn phu tới từ hôn.

Giải quyết ra sao? Chuyện thành thân không quan trọng, cái nàng lo là tính mạng của mình.

Vì thế, nàng nói thẳng với vị hôn phu đừng tự mình đa tình, cả Vương phủ đâu chỉ có mỗi mình hắn là nam tử.

“Nếu muốn gả, ta sẽ gả cho Lâm An Quận vương, có khi sau này gặp nhau ngươi còn phải gọi ta một tiếng thẩm nương đấy.”

Không đánh lại thì nhập hội, đều là người trong nhà, hắn cũng khó lòng mà lấy mạng nàng.

Viết xong nửa phần đầu Trêu Ghẹo, trời cũng đã khuya, ta cầm bản thảo đọc lại một lần, cảm thấy vừa lòng rồi mới thôi.

Quá mệt mỏi, ta nhét bản thảo dưới gối rồi thiếp đi.

Nửa đêm ta mơ thấy mình thành Nguyệt Dao, trước mặt là Lâm An Quận vương, bên ngoài vẻ dịu dàng như nước, nhưng khi chỉ có ta và hắn, mặt hắn trở nên lạnh lẽo, từng ngón tay siết chặt cổ ta, đe dọa cướp đi sinh mạng.

Giấc mơ quá chân thực, khiến ta cảm thấy cổ họng bị siết chặt, không thở nổi, cả người nóng bức như bị hấp trong lò.

Lẫn trong ảo giác là tiếng ai đó gào khóc:

“Tiểu thư… cháy rồi!”

“Tiểu thư, mau tỉnh dậy!”

Ta cố mở mắt, thấy trong phòng đã bùng lên ngọn lửa sáng rực, khói đặc sặc mũi. Ta hít phải không ít khói, toàn thân yếu ớt, ngay cả sức để chạy cũng không còn.

Ta trân trân nhìn ngọn lửa từ cửa sổ bốc lên, chỉ trong chớp mắt đã theo xà nhà lan đến rèm giường.

Thôi không xong rồi!

Chắc là ta quên tắt đèn dầu trước khi ngủ, gió thổi từ cửa sổ đã bén lửa vào tấm rèm mới treo hôm trước, gây ra trận hỏa hoạn này.

Phải chăng đây là tự mình chuốc lấy tai ương?

Ta cười khổ, nhéo mạnh đùi để giữ mình tỉnh táo, thấy bên ngoài cửa sổ, có lẽ là Xảo Thư và lão Vương đang đập cửa, nhưng lửa lớn quá, họ không sao tiến vào được.

Ta phải tự cứu mình!

Ta hất đầu, cố gắng tỉnh táo, kéo tấm vải gần đó, đổ nước từ ấm trên đầu giường để thấm ướt, che mũi miệng rồi đứng lên.

Trước khi chạy, ta không quên nhét bản thảo vào ngực áo.

Nhưng vừa đến cửa sổ, lửa lại bùng lên dữ dội, ta loạng choạng lùi lại, ngã ngồi xuống đất, suýt bị xà nhà rơi trúng đầu, vô cùng chật vật.

Nhìn thấy ta, Xảo Thư khóc lớn hơn. Nhưng với hai người già một đứa trẻ, muốn cứu ta quả là khó như lên trời.

Ta gục dưới gầm bàn, cố gắng giữ tỉnh táo nhưng đầu óc mơ hồ, có lẽ hôm nay sẽ bỏ mạng tại đây rồi.