Chỉ Nguyện Huynh Trưởng Không Đa Tình

Chương 13: Ngu Chiêu 3



Hạ Liên nghe được lời Hạ Ý nói thì có chút kinh ngạc, hóa ra hắn đã phát hiện ra mình từ sớm rồi.

Mặt nàng lập tức đỏ rực lên, chân bước ra khỏi bóng râm.

"Không cần nói nhiều."

Giọng nói của Hạ Ý không có chút tình cảm gì.

Đây quả thật ngoài ý liệu của nàng. Bị bắt gặp chuyện thế này mà chẳng có vẻ gì là lúng túng cả, vẫn lạnh lùng như cũ, dường như kẻ vừa bắt nạt nha hoàn kia không phải là hắn.

Nhưng trong lòng Hạ Liên cũng thầm nghĩ: Loại chuyện thế này, sao nàng có thể nói ra đâu!

Cho dù có lòng tản đồn đãi thì cũng xấu hổ mở miệng. Huống chi nàng cũng phải là người như thế.

"Ừm... Muội nhớ rồi."

Chưa nói hết thì Hạ Ý đã xoay người rời khỏi đình nghỉ mát, Hạ Liên đưa mắt nhìn bóng dáng thon dài của hắn dưới ánh trăng dần dần đi xa.

Khi phục hồi tinh thần lại thì nàng cũng tự trở về phòng.

...

Hôm nay Hạ Liên tới vườn sau, còn chưa vào vườn thì đã nghe thấy tiếng nói chuyện của Hạ Văn và Hạ Doanh.

"Lần này nàng ta thật quá đáng."

Là giọng nói của Hạ Văn.

"Nàng ta" trong miệng hắn rốt cục là ai?

Là ai có thể khiến người ôn tồn tao nhã như Hạ Văn tức giận đến như vậy?

"Được rồi, lúc trước còn dám bỏ thuốc thì còn có việc gì mà ả ta không dám chứ?" Hạ Doanh lập tức đáp lại: "Lúc trước huynh chính là quá mức thương hương tiếc ngọc, còn kiên trì lưu lại tiện tỳ kia. Lần này cũng thế, muội thấy Ngu Chiêu kia cũng là đứa hồ ly tinh, ngay cả đại ca cũng bị mê hoặc."

Nói tới đây thì Hạ Doanh không khỏi cảm thán một câu: "Nhưng đúng là có một khuôn mặt đẹp làm tiền vốn."

Lúc này Hạ Liên đã vòng qua hòn non bộ vào sân nhỏ, trực tiếp gặp gỡ hai người.

"Tỷ tỷ, nhị ca." Hạ Liên nhẹ nhàng cười một tiếng, nói tiếp: "Vừa nãy hình như nghe thấy nhị ca và tỷ tỷ nhắc tới Ngu Chiêu."

Hạ Văn than nhẹ một tiếng: "Chuyện mấy ngày hôm trước. Ngày đó Oanh Nhi nói muốn ăn bữa khuya, bảo Ngu Chiêu tới phòng bếp tìm một ít thức ăn tới rồi thừa dịp bất ngờ đã đẩy nàng ấy vào phòng chứa củi cả đêm. Thế nhưng Ngu Chiêu lại không nhắc tới chuyện này một chữ nào hết, cuối cùng vẫn là Thúy Nhi nhìn thấy rồi báo cho ta, nếu không ta cũng không biết."

Từ lời tự thuật của Hạ Văn thì Ngu Chiêu nghiễm nhiên là một cô nương chỉ biết yên lặng chịu đựng khi bị oan ức. Nàng ta không chịu phản kháng cũng sẽ không cáo trạng.

Hạ Liên không khỏi nhớ tới chuyện tối hôm đó trong đình nghỉ mát, Hạ Ý buông lời nhục nhã nàng ta. Khi đó, nàng ta cũng có dáng vẻ nhu nhược mặc người bắt nạt, dường như Hạ Ý có làm thế nào thì nàng ta cũng chịu vậy.

"Như vậy à..." Hạ Liên không biến sắc mặt: "Vậy Ngu Chiêu cô nương cũng thật quá đáng thương."

"Đúng vậy, cho nên ta đã nói với đại ca, muốn Ngu Chiêu làm nha đầu thông phòng của ta, như thế thì Oanh Nhi cũng sẽ không bắt nạt nàng ấy nữa." Dừng một chút lại nói: "Đương nhiên, đây chỉ là một thân phận mà thôi, tất nhiên ta sẽ không ép buộc nàng ấy làm bất cứ chuyện gì."

Nó tới đây thì hình như trên khuôn mặt tuấn tú của Hạ Văn hơi hồng lên.

"Như thế thì tốt, Ngu Chiêu có người che chở, chắc chắn Oanh Nhi sẽ không bắt nạt nàng ta nữa." Hạ Liên và Hạ Doanh ngầm hiểu với nhau, cũng đều có thể nhìn ra là Hạ Văn có ý với Ngu Chiêu, nếu như chỉ đơn thuần quan tâm thì sẽ không muốn nàng ta làm thông phòng.

Ba người tản bộ chốc lát trong vườn thì đột nhiên trời mưa, vì thế đều trở về phòng. Khi Hạ Liên trở lại, Hồng Đào thấy tóc nàng hơi ướt thì vội lấy nước nóng và quần áo mới cho nàng.

"Không cần phiền toái, ta không chiều chuộng như vậy đâu. Trước kia lúc ở huyện Thanh Thủy, có lúc còn chơi với Cốc Vũ ca ca ở ruộng, có lúc cũng gặp trời mưa, khi đó chúng ta đã cùng nhau chạy trong mưa..." Hạ Liên nhớ tới huyện Thanh Thủy, giống như trở lại những ngày mưa đó, dường như thời gian chưa từng trôi đi từ đó tới giờ: "... Ta không dễ bị bệnh như thế."

"Vậy cũng không được. Lần trước Nhị tiểu thư ngài không đóng cửa sổ lúc nửa đêm, kết quả là bị phong hàn, bị đại thiếu gia biết rõ, đại thiếu gia đã dạy bảo nô tỳ một trận đấy!" Hồng Đào nhanh mồm nhanh miệng nói, nói xong thì đột nhiên giơ tay che miệng: "Ôi, đại thiếu gia đã phân phó là không được nói cho nhị tiểu thư rồi mà."

Hạ Liên nghi ngờ mình nghe lầm: "Em nói là... đại ca sao?"

"Vâng, đúng là đại thiếu gia đó, ngài ấy luôn sai người hỏi thăm tình hình của tiểu thư, hình như rất sợ ngài có gì không thoải mái khi ở đây." Hồng Đào nghĩ rằng dù sao đã nói lộ ra rồi, không bằng cứ nói hết cho Hạ Liên, hơn nữa cũng không phải là chuyện gì không tốt.

Hạ Liên im lặng một lát, nhưng chỉ nhàn nhạt "Ồ" một tiếng.

Sau đó lại không nói gì nữa.

"Em cứ đi làm việc của mình đi."

"Vâng, nhị tiểu thư." Hồng Đào đi thu quần áo giúp Thúy Nhi, Hạ Liên một mình ngồi trong phòng, nhớ tới lời nói vừa nãy của Hồng Đào.

Đó là hắn đang áy náy sao? Bởi vì chuyện nàng bị bắt cóc lúc trước?

Hạ Liên cũng không tin là Hạ Ý sẽ quan tâm nàng. Hắn không biết quan tâm bất cứ ai ngoại trừ bản thân hắn.

Mà hắn đối với nàng, đến cùng có mấy phần thật lòng mấy phần lạnh lùng thì chỉ sợ chỉ có hắn mới biết rõ ràng!

Hạ Liên lắc đầu, không nghĩ tới hắn nữa.

...

Chuyện Ngu Chiêu bị Hạ Văn thu làm nha đầu thông phòng lan truyền rất nhanh trong Hạ phủ.

Có người hâm mộ, có người ghen tị nhưng càng nhiều là đang chờ xem kịch vui.

Dù sao, trong phòng Hạ Văn còn có một Oanh Nhi nữa.

Nhưng rất nhanh sau đó, Hạ gia đã xảy ra chuyện.

Ngày đó, lúc Hồng Đào đi ngang qua ao nhỏ thì thấy nước ao hơi đục ngầu, thế là gọi gia đinh tới để xem là có chuyện gì.

Tiếp đó là một thi thể bị ngâm tới rữa nát bị vớt lên.

Thế mà lại là... Oanh Nhi.

Chuyện này đã làm những nha hoàn ở đó giật nảy mình, bởi thi thể của Oanh Nhi đã bị nước ngâm tới biến dạng, gò má vốn xinh đẹp đã biến thành dữ tợn đáng sợ như quái vật.

Hạ Văn nghe được chuyện này thì kinh ngạc không nguôi. Tuy rằng hắn cũng không có nhiều tình cảm với Oanh Nhi, nhưng dù sao cũng là một sinh mệnh đang sống sờ sờ ra đó. Bỗng dưng nàng ta hương tan ngọc nát như vậy, hắn cũng rất đau lòng.

Trên dưới Hạ phủ đều nói: Kẻ có động cơ hại Oanh Nhi nhất chính là Ngu Chiêu.

Nhưng căn cứ kết quả khám nghiệm tử thi thì Oanh Nhi chết vào giờ tý ngày hôm trước, khi đó, Ngu Chiêu có đầy đủ chứng cớ ngoại phạm.

Khi Hạ Văn nghe nói Ngu Chiêu có chứng cứ chứng minh không ở đó thì phản ứng đầu tiên là thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng rất nhanh sau đó lại như bị nghẹt thở khi nghe tin...

"Khi đó Ngu Chiêu... đang ở... trong phòng đại thiếu gia."

...

Người trong Hạ phủ đều nói: Oanh Nhi tự mình rơi xuống nước, đây chỉ là chuyện ngoài ý muốn.

Hạ Liên lại cảm thấy, cái chết của Oanh Nhi không đơn giản như vậy. Hơn nữa, cho tới bây giờ thì nàng vẫn cảm thấy Ngu Chiêu có vấn đề.

Nàng ta có chứng cứ ngoại phạm, như thế chỉ khiến Hạ Liên thấy nàng ta thêm đáng sợ mà thôi.

Hạ Ý sẽ không giả tạo chứng cứ thay Ngu Chiêu, kết quả khám nghiệm tử thi cũng không sai lầm, cho nên giải thích duy nhất là...

Ngu Chiêu có nội ứng trong phủ.

Nàng ta, không chỉ có một mình.

Mà gần một năm qua, Hạ phủ cũng chưa từng tuyển đầy tớ mới. Nếu thật sự là Ngu Chiêu đến Hạ phủ là có dụng ý khác thì ít nhất, hơn một năm trước, khi mà Hạ Tông Nguyên vẫn còn trong phủ thì nàng ta cũng đã có người nằm vùng trong phủ rồi.

Thế thì thật đáng sợ.

Nhưng ngoài dự đoán lại là thái độ của Hạ Ý.

Hình như Hạ Ý cố ý muốn áp sự kiện này xuống, cũng không phái người tra xét kỹ mà chỉ dùng "chứng cứ" để giải thích cho cái chết của Oanh Nhi là ngoài ý muốn, chứ tuyệt đối không có nửa phần quan hệ với Ngu Chiêu.

Đến tột cùng thì liệu hắn có bị sắc đẹp của Ngu Chiêu mê hoặc hay không, Hạ Liên vẫn không thể xác định. Cho dù đêm đó, Ngu Chiêu xuất hiện ở trong phòng Hạ Ý thì cũng chẳng thể nói nên được điều gì. Mặt ngoài không tra xét cũng chưa chắc đã không tiến hành điều tra ngầm. Dù là thế nào thì nàng cũng chẳng thể đoán được tâm tư của Hạ Ý.

Nhưng sau mấy ngày vẫn liên tục chú ý Ngu Chiêu, trực giác nói cho nàng biết, Ngu Chiêu có khả năng còn có hành động tiếp theo.

Vài ngày sau, Ngu Chiêu nói là muốn ra ngoài mua một ít đồ trang sức. Trước khi đi, Hạ Liên giả vờ tản bộ ở gần cửa nhưng thật ra là để quan sát hành trang ra cửa của nàng ta.

Nàng không muốn đánh rắn động cỏ nên không theo dõi đằng sau, nhưng nếu quan sát đủ cẩn thận thì cũng có thể phát hiện ra một số vấn đề.

Ví dụ như, lúc Ngu Chiêu trở lại, mép váy hơi ẩm ướt.

Thời tiết hôm nay sáng sủa, không có một giọt mưa nào. Từ Hạ phủ tới phố Nam cũng không cần đi thuyền qua sông.

Nếu như nàng ta an phận như lời nói, chỉ đi phố Nam mua đồ sang sức rồi trở lại, vậy thì nàng ta chẳng có cơ hội nào khiến cho mép váy bị ướt như thế cả.

Cho nên... sau khi Ngu Chiêu ra phủ, e rằng, nơi nàng ta đi không phải là phố Nam.