Sau khi Oanh Nhi chết chưa được bao lâu, trong Hạ phủ bắt đầu xuất hiện rất nhiều chuyện lạ.
Không chỉ một người nói, lúc nửa đêm trông thấy một bạch y nữ tử lảng vảng ở bờ hồ mà Oanh Nhi chết. Nếu có ai dẫn theo đèn lồng tới thì lại bỗng nhiên không thấy bóng dáng đó đâu.
Nhưng trong giây phút xoay người đi thì lại cảm giác có một tia gió mát ở sau lưng, thổi sau lưng khiến người rợn cả tóc gáy lên.
Người Hạ phủ đều nói, là hồn ma Oanh Nhi tới đòi mạng.
Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, lòng người trên dưới Hạ phủ bàng hoàng, ngay cả Hạ Văn và Hạ Doanh cũng bắt đầu tin tưởng, không dám tản bộ buổi tối như trước nữa, cho dù đi thì cũng sẽ trở về phòng trước chạng vạng.
Theo Hạ Liên quan sát, sau khi truyền ra việc hồn ma Oanh Nhi thì toàn bộ Hạ phủ, cũng chỉ có hai người là cực lạnh nhạt.
Một người là Hạ Ý, mà còn lại chính là Ngu Chiêu.
Những người khác vốn cũng tưởng rằng, Ngu Chiêu sẽ là người sợ hãi hoảng loạn nhất, bởi vì nếu Oanh Nhi thực sự là chết oan thì Ngu Chiêu có hiềm nghi lớn nhất. Nhưng phản ứng của Ngu Chiêu đối chuyện này vô cùng tự nhiên, chỉ bảo là oan có đầu nợ có chủ, nếu nàng ta thật sự oan uổng thì có thể đi tìm người hại nàng ta, tội gì khó xử người vô tội.
Phản ứng của Ngu Chiêu quá bình thường, bình thường đến mức có chút không bình thường.
Hạ Liên bắt đầu nghi ngờ, tất thảy những chuyện này có phải là thủ thuật che mắt của Ngu Chiêu hay không, kẻ giết người là nàng ta, giả thần giả quỷ cũng là nàng ta.
Nhưng nếu nàng ta làm thế thì vì mục đích gì chứ?
Không lâu sau đó đã có đáp án.
Ngày đó, Hạ Văn đột nhiên đề nghị Hạ Ý: "Hiện tại cả Hạ phủ đều đắm chìm trong những lời đồn ma quái, tâm thần mọi người có chút không tập trung, chi bằng mời đạo sĩ làm phép, không quản nó là thật hay giả, cứ ổn định lòng người trước đã."
Khi đó, Hạ Liên và Hạ Doanh cũng ở đó. Lúc đầu Hạ Doanh không nghĩ tới chuyện đó, nhưng nàng ta đồng ý ý kiến của Hạ Văn, mời đạo sĩ cũng chỉ mất vài đồng tiền, coi như là mua sự an tâm đi. Nhưng Hạ Liên lại bắt đầu cảm thấy không thích hợp.
Hạ Văn tin vào cái này từ khi nào nhỉ?
Tử không nói quái lực loạn thần, mà Hạ Văn là người từng đọc rất nhiều sách thánh hiền.
"Tìm đạo sĩ tới, chỉ sợ cũng phải tốn chút thời gian."
Giọng nói hắn vẫn nhàn nhạt, không nghe ra chút tình cảm nào trong đó. Nhưng lời hắn nói thế... chẳng lẽ là đồng ý?
"Cũng đúng lúc, hôm qua Ngu Chiêu đã nói với đệ, nàng ấy vừa hay biết một đạo sĩ, ở quê quán của nàng ấy được tôn là thiên sư, người ta gọi là đại sư Không Duyên. Chi bằng, chúng ta mời vị đại sư này đến Hạ phủ cúng bái, trừ tà tránh họa, cũng để an lòng người trên dưới Hạ phủ."
Nghe thế thì trong lòng Hạ Liên lập tức hiểu rõ.
Nếu nàng không đoán sai thì chủ ý mời đạo sĩ làm phép này nhất định là do Ngu Chiêu nghĩ thay Hạ Văn.
Còn vị đại sư Không Duyên này...
Không thể nghi ngờ là đồng đảng của Ngu Chiêu. Chỉ sợ là, Ngu Chiêu bày mưu tính kế là để cho người này có cơ hội vào Hạ phủ.
"Thế à." Đôi mắt Hạ Ý sắc bén không có chút rung động nào: "Vậy việc này giao cho Ngu Chiêu đi."
"Ừm, Ngu Chiêu nhất định sẽ không khiến đại ca thất vọng đâu." Khuôn mặt tuấn tú trắng nõn của Hạ Văn có chút hồng lên, nhưng chẳng mấy chốc lại biến mất.
Hạ Liên không đổi sắc mặt, chỉ quay đầu nhìn Hạ Ý, mắt phượng của hắn trong trẻo nhưng lạnh lùng, đồng tử đen kịt xen lẫn sương mù, khiến nàng không đoán ra được.
...
Buổi chiều, Hạ Liên và Hạ Văn cùng tản bộ về. Bởi vì chuyện Oanh Nhi, Hạ Văn kiên trì muốn đưa Hạ Liên về tận cửa phòng, cho dù bây giờ mặt trời chưa lặn, trời vẫn còn sáng.
Hạ Liên không tiện từ chối ý tốt của Hạ Văn nên đã đồng ý. Hai người đang đi thì bỗng thấy một bóng lưng yểu điệu.
Là Ngu Chiêu.
Hạ Văn thấy Ngu Chiêu thì định gọi nàng ta từ xa xa, nhưng lại nhận ra hướng nàng ta đi có chút không thích hợp.
Hướng đó... là hướng tới phòng Hạ Ý.
Gương mặt tuấn tú của Hạ Văn chìm xuống trong nháy mắt.
Lòng Hạ Liên cũng đột nhiên chìm xuống, chuyện nàng lo lắng nhất cuối cùng vẫn xảy ra. Nàng có thể cảm giác được, Hạ Văn có ý với Ngu Chiêu. Nhưng Ngu Chiêu vẫn cùng Hạ Ý có chút dây dưa không rõ.
Mấy ngày trước đây, Oanh Nhi chết vào ban đêm, mà khi đó Ngu Chiêu ở trong phòng Hạ Ý.
Hạ Văn chưa từng mở miệng nhắc tới chuyện này, nhưng trong lòng hắn thật ra vẫn luôn ghi nhớ. Hắn không ngừng tự an ủi mình, không ngừng tự nhủ với bản thân, có lẽ đại ca gọi nàng ấy tới chỉ vì dặn dò chuyện gì đó.
Nhưng... có chuyện gì dặn dò, lẽ nào cứ phải dặn dò vào buổi tối sao? Còn là tối muộn nữa!
Trong ngực Hạ Văn dâng lên một cơn tức giận vô danh, không biết nó đến từ đâu. Hắn vừa định xông qua hỏi cho rõ ràng thì lại bị Hạ Liên kéo lại ống tay áo: "Nhị ca, trước đừng xúc động."
Hạ Văn điều chỉnh hô hấp: "Tiểu Liên... Hay là, chúng ta qua đó xem một chút."
"Ừm."
Hạ Liên đương nhiên biết rõ, hiện tại để Hạ Văn đi qua "xem một chút" cũng không phải là ý kiến hay, nhưng rõ ràng là nàng không ngăn được hắn. Chỉ một nha đầu mà thôi, ở những nhà phú quý khác, thiếu gia muốn một đứa nha đầu thì có thể làm gì được chứ? Nhưng bây giờ, Hạ Văn đang rất tức giận, bởi vì hắn thật sự có tình cảm với Ngu Chiêu.
Hạ Văn ghen vì Ngu Chiêu.
Trong lòng Hạ Liên đột nhiên dâng lên dự cảm xấu.
Hai người tới cửa, Ngu Chiêu đã ở trong phòng Hạ Ý.
Do dự thật lâu, Hạ Văn cũng không dám tới gần cánh cửa kia. Hắn không dám nhìn, cũng không dám nghe, sợ chuyện xảy ra bên trong sẽ làm hắn tan nát cõi lòng.
Lúc này, trong phòng có âm thanh truyền tới, là giọng nói của Ngu Chiêu.
"Đại thiếu gia... Nô tỳ, nô tỳ hiện tại dù sao cũng là thông phòng của Nhị thiếu gia, như thế chỉ sợ không tốt lắm..."
Giọng nói kia yếu đuối nhu nhược, tự dưng làm cho người ta thương tiếc. Cách một cánh cửa, Hạ Liên cũng có thể tưởng tượng được vẻ mặt của Ngu Chiêu lúc này – giống y đúc đêm hôm đó, dưới ánh trăng trong đình nghỉ mát – điềm đạm đáng yêu nhưng càng thêm mê người.
"Cởi." Giọng nói của Hạ Ý vẫn lạnh lùng như cũ: "Đừng để ta phải nhắc lại."
Nghe thế thì Hạ Văn cũng không nhịn được nữa, Hạ Liên không kịp ngăn cản thì đã thấy hắn phá cửa mà vào.
"Đại ca! Huynh không thấy là huynh làm thế rất quá đáng sao?!"
Cửa bị đẩy ra, Hạ Liên thấy Ngu Chiêu đang quỳ trước người Hạ Ý, quần áo không chỉnh tề, hai tay che ngực, lộ ra bả vai trắng như tuyết và cánh tay như ngọc, đôi mắt trong suốt ẩm ướt, gò má ửng đỏ, cắn môi anh đào.
Hạ Ý thì lại ăn mặc chỉnh tề, đai lưng vẫn hoàn hảo trên người. Xem ra, bọn họ cũng không làm gì.
Nhưng tình cảnh này đã làm Hạ Văn không chịu nổi rồi.
Một tay hắn kéo Ngu Chiêu, cởi xuống áo ngoài khoác lên người nàng ta, che kín cảnh xuân. Sau đó thì nghiêm túc nói với Hạ Ý: "Đại ca, Ngu Chiêu đã là.. là nữ nhân của đệ! Về sau, hi vọng huynh có thể tôn trọng nàng ấy một chút."
Hạ Liên yên lặng nhìn xem ở bên cạnh, đây là lần đầu tiên nàng thấy Hạ Văn nói chuyện như thế này với Hạ Ý.
Hạ Văn từng nói, đại ca là người hắn ngưỡng mộ nhất trên đời, thậm chí, hắn sùng bái đại ca còn hơn cả phụ thân mình.
Hạ Ý dù lạnh lùng vô tình nhưng rất mạnh mẽ, có thể bắt lấy hết thảy những điều huynh ấy muốn. Cho tới bây giờ, sự tồn tại của Hạ Ý trong lòng của Hạ Văn giống như thần vậy.
Cho đến, giờ khắc này.
Lần đầu tiên, Hạ Văn chống đối Hạ Ý.
Vì một nữ nhân.
Một nữ nhân tên là Ngu Chiêu.
Hạ Liên nghiêng đầu, chỉ thấy Ngu Chiêu cụp mắt xuống, nàng không thấy rõ lắm vẻ mặt của nàng ta.
"Đưa ả ra ngoài."
"Ngu Chiêu, chúng ta đi." Hạ Văn kéo tay Ngu Chiêu ra khỏi phòng, chỉ nhìn bóng lưng cũng biết là hắn đang tức giận.
Trong phòng rơi vào yên lặng, chỉ còn lại Hạ Ý và Hạ Liên.
Hạ Ý đưa lưng về phía Hạ Liên, bóng dáng thon dài hình như có chút thê lương, nhưng nàng nghi ngờ đó chỉ là ảo giác của mình.
"Đại ca, muội cũng... về phòng trước."
Hạ Liên ở lại đây cũng lúng túng, nàng vốn cũng chỉ là đến cùng Hạ Văn. Nàng vừa định xoay người rời khỏi phòng thì lại nghe thấy một âm thanh trầm thấp truyền ra...
"Trong lòng muội, có phải ta rất đáng hận hay không."
Bước chân Hạ Liên ngừng lại, trong nháy mắt, trong đầu nàng đột nhiên hiện lên hàng ngàn suy nghĩ. Nàng không biết hắn ám chỉ điều gì, có lẽ chỉ là chuyện Mã gia, hoặc giả là chuyện Ngu Chiêu.
"Đại ca nghĩ nhiều rồi."
Hạ Liên chỉ đáp lại nhàn nhạt một câu rồi lập tức rời khỏi phòng, không quay đầu lại.
Hạ Liên đi rồi, Hạ Ý chậm rãi nghiêng người, ánh sáng buổi chiều dịu dàng rơi trên sườn mặt của hắn, rót vào đôi mắt lạnh lùng của hắn một tia sáng dịu dàng, giống như dòng suối được hòa tan từ hàn băng.
Ánh mắt hắn xuyên qua cửa sổ đang mở, vẫn luôn nhìn về phía tiểu viện độc lập bên này.
Chỗ đó có một hàng thúy trúc, màu sắc tràn đầy sinh cơ, lá trúc bị gió thổi trông càng thêm ôn nhu dưới ánh chiều tà.
...
Thành Bắc, đình giữa hồ.
Ngu Chiêu ngồi đối diện với một hắc y nam nhân đeo mặt nạ.
"Khuôn mặt này, ngươi còn hài lòng chứ?" Nam nhân nhìn mặt Ngu Chiêu chằm chằm, nhếch môi cười: "Ngay cả ta cũng không nhịn được muốn nhìn thêm vài lần."
"Hài lòng, có thể khiến cho đa số nam nhân trong thiên hạ ái mộ." Ngu Chiêu bỏ khăn che mặt xuống, lộ ra dung nhan tuyệt mỹ: "Chỉ tiếc..."
"Đáng tiếc cái gì..."
"Đáng tiếc, còn chưa đủ để chinh phục Hạ Ý."
Nam nhân cười: "Ngươi nên biết, trên thế gian này, không có bất kỳ nữ tử nào có thể khiến Hạ Ý động tâm." Nói xong, lại bổ sung một câu: "Ta nghĩ là tiên nữ cũng không thể."
Ngu Chiêu cười lạnh: "Cho nên, lúc vừa bắt đầu, mục đích của ta cũng không phải là hắn."
"Ta biết rõ." Nam nhân lộ ra vẻ ái muội: "Nhìn từ mặt ngoài là ngươi dùng mỹ nhân kế với Hạ Ý, nhưng trên thực tế, đối tượng thật sự mà ngươi muốn câu dẫn căn bản không phải là Hạ Ý, mà là Hạ Văn."
"Ngươi rất thông mình." Đôi mắt đẹp của Ngu Chiêu xoay chuyển: "Ta khiến hắn động tâm là điều không dễ dàng gì, nhưng khiến hắn nhục nhã ta còn không dễ dàng hay sao? Ta chính là muốn hắn nhục nhã ta, còn muốn cho Hạ Văn nhìn thấy tận mắt."
"Ngươi chơi kế huynh đệ ly gián này không tệ." Vẻ mặt nam nhân trở nên tĩnh mịch: "Nhưng ngươi có nghĩ tới hay không, Hạ Ý cũng có không phải là Hạ Văn, Hạ Văn có thể bị ngươi đùa giỡn xoay quanh như kẻ ngốc, nhưng Hạ Ý là kẻ có thủ đoạn. Đừng để bản thân tiền mất tật mang đó."
Nói đến đây thì Ngu Chiêu đột nhiên khép hờ mắt: "Hạ Ý đã bắt đầu nghi ngờ ta rồi."
Nam nhân không thèm nói lòng vòng: "Từ thời khắc ngươi xuất hiện ở hội chùa thì hắn cũng đã nghi ngờ ngươi rồi – hoặc là, sớm hơn."
"Vậy thì thế nào?" Ngu Chiêu cười lạnh: "Ta chưa từng nghĩ tới toàn thân mà lui, cho dù không thể lật đổ hắn, ta cũng muốn khiến hắn bị hoàn toàn cô lập. Ta thà rằng... tự tổn hại ba nghìn, khiến hắn bị 100 thương tổn."
Nam nhân lắc đầu: "Chỉ sợ là ngươi tổn hại ba vạn nhưng cũng chẳng thể gây ra thiệt hại gì cho hắn được."
"Vậy chúng ta cứ chờ xem." Ngu Chiêu lạnh lùng nhìn nam nhân rồi đứng dậy, quay người định bỏ đi.
"Đúng rồi." Nam nhân đột nhiên gọi lại Ngu Chiêu: "Ngươi có muốn nghe một câu chuyện xưa không?"
Ngu Chiêu dừng bước nhưng không quay đầu lại.
"Mười tám năm trước, lúc hai thế lực xảy ra chiến tranh thâu tóm lẫn nhau, bên Giáp thắng, giết sạch tất cả người bên Ất. Nhưng khi đó, thê tử của lão đại bên Ất mang thai, còn có một nữ nhi mười tuổi. Về sau, lão đại phương Giáp tha mạng cho ba mẹ con ấy, nhưng những người khác, không một ai may mắn thoát khỏi."
Ngu Chiêu nắm chặt tay, móng tay đâm thủng cả lòng bàn tay, môi bị cắn trắng bệch.
Đây không phải là một câu chuyện, đây là chuyện chân thật. Lão đại bên Giáp tên là Hạ Tông Nguyên, đứa bé trong bụng nữ nhân kia tên là Ngu Chiêu.
Hạ Tông Nguyên giết phụ thân Ngu Chiêu, cho dù lúc trước lưu lại mạng cho mẹ con nàng, nhưng thù giết cha không đội trời chung!
"Ngươi đến cùng muốn nói gì?" Sắc mặt Ngu Chiêu càng thêm âm lãnh.
"Ta muốn nói là, lúc trước mẹ con ngươi có thể may mắn thoát chết, là vì Hạ Tông Nguyên tuy giết người vô số nhưng ông ta có một nguyên tắc, đó là bất cứ lúc nào cũng không giết nữ nhân." Nam nhân đứng dậy, quay lưng lại: "Nhưng là, hiện tại ta nhất định phải nhắc nhở ngươi..."
Giọng nói hắn trở nên nghiêm túc, nói từng chữ một với Ngu Chiêu.
"Trong những nguyên tắc của Hạ Ý, cũng không có điều này."