Giang Dung lập tức hoảng sợ: "Đây là tôi muốn cho Khương Dao ra ngoài rèn luyện, lúc trước các nhà thiết kế mới vào đều phải như vậy."
Cố Mục Niên cười nhạo: "Lúc trước cô mới vào công ty đã đi mấy chuyến đến nhà máy? Mỗi ngày đều gọi cô đi sao, hôm nay không phải tôi trùng hợp đi đến nhà máy nên mới biết được chuyện này nếu không thì chắc cô cũng không tính ngừng lại? Bằng không cô trực tiếp chuyển Khương Dao đến nhà máy ở đi? !"
"Tôi khó khăn mới chọn được nhà thiết kế tốt, không phải để làm chân chạy vặt cho cô, mà điều tôi cần là một nhà thiết kế."
Giang Dung cắn môi dưới, cúi đầu nhận sai: "Xin lỗi Cố tổng, đây là tôi thất trách. Tôi sẽ nói một tiếng với Khương Dao, bảo cô ấy ngày mai không phải đi nữa."
Anh lại nói: "Công ty từ trước đến giờ đều đối xử bình đẳng với nhau, nhưng mà theo tôi được biết, lần này phái đi nhà máy chỉ có một hai người, tôi hoài nghi bên trong phải chăng đã tồn tại hành động thiên vị của trưởng phòng Giang?."
"Không có không có, những người khác tôi còn chưa sắp xếp đến. Về sau tôi sẽ sắp xếp định kỳ những người khác đi nhà máy, mong Cố tổng yên tâm."
Cố Mục Niên xoa xoa mi tâm, giọng nói có chút khàn khàn: "Đi ra ngoài."
Giang Dung đi ra văn phòng, tay đang nắm chặt chậm rãi buông ra. Cô ta cảm giác có chút khó chịu ở trước ngực, cả người cô ta cũng không tốt .
Cô ta đi trở về chỗ làm việc, nhìn thấy Khương Dao đang đứng trước máy in. Như thể Khương Dao biết cô ta đã tới vậy, quay đầu lại nhìn thẳng vào ánh mắt của cô ta.
Khương Dao nhìn cô ta, bên môi chậm rãi gợi lên ý cười, con ngươi màu hổ phách ánh lên.
Giang Dung lập tức biết cô cười cái gì, cô ta tức giận bấm ngón tay vào lòng bàn tay.
Bây giờ thì cô ta đã hiểu.
Người chống lưng cho Khương Dao, căn bản không phải là Băng Thanh.
Mà là Cố Mục Niên.
--
Tối thứ sáu, Khương Dao và Cố Mục Niên đều trở về biệt thự Ngự Long, dì Cố bảo Khương Dao giữa trưa ngày mai tới dùng cơm.
Buổi sáng thứ bảy, Khương Dao ngủ dậy, trang điểm xong mặc quần áo đẹp, sau đó đi sang cách vách .
"Dì Cố, con tới rồi." Cô đẩy cánh cửa đang khép hờ ra, nhìn thấy Tuyết Mạt đang bận rộn ở phòng bếp.
"Ôi chao, Dao Dao tới rồi đấy à, mau vào đi."
Khương Dao đi đến phòng bếp, nhìn thấy Tuyết Mạt đang xử lý tôm he, tôm tuyến."Giữa trưa, dì Cố định làm món gì mà có tôm vậy ạ?"
"Con muốn ăn món nào?" Tuyết Mạt cười hỏi.
"Làm món bạch chước đi, Mục ca ca hình như thích ăn loại này. Đúng rồi, trưa nay anh ấy có ở nhà ăn cơm không?"
"Có, bây giờ nó đang ở trên lầu, giữa trưa gọi nó xuống dùng bữa, lúc sáng chú Cố đã ra ngoài đi đánh golf cùng mấy người bạn đánh rồi"
"Vâng."
Tuyết Mạt lại hỏi tình hình làm việc của cô ở Chí Sinh có thuận lợi hay không? Cô không nói những chuyện không tốt, đều nói chuyện thú vị, đem tâm tình của Tuyết Mạt chọc cho vui lên .
"Dì bảo Mục Niên ở công ty chiếu cố con cho thật tốt, nhưng mà dì nghĩ cho dù dì không nói thì nó cũng biết."
Khương Dao cười cười: "Con cũng là người có năng lực, nào cần chiếu cố."
Cô vừa dứt lời thì nghe thấy một giọng nói quen thuộc: "Là người có năng lực, không cần thiết phải chiếu cố?"
Cô quay đầu, mới phát hiện Cố Mục Niên đang dựa người ở cửa phòng bếp, thần không biết quỷ không hay, không biết đã nghe hai dì cháu cô tâm sự bao lâu rồi nữa.
Giọng nói của anh thuần tịnh, giọng điệu thoáng giơ lên, khóe miệng cũng cong lên.
Khương Dao trừng mắt nhìn anh một cái: "Vốn là không cần thiết."
Anh đi đến giữa hai người, nhìn nguyên liệu trong tay mẹ Cố, "Giữa trưa ăn tôm? Tôm làm món gì?"
Tuyết Mạt nói: "Khương Dao biết con thích ăn bạch chước, nên muốn mẹ làm bạch chước, đây là Dao Dao quan tâm đến sở thích của con."
Cố Mục Niên nghe vậy, mắt hai mí có hơi khơi mào, mi mày biếng nhác nhuộm lên ý cười, anh nhìn Khương Dao, giọng điệu mềm mại: "Ra là vậy sao."
Khương Dao cúi đầu không để ý tới anh. Một lát sau, Tuyết Mạt lại bảo hai người đi ra phòng khách nói chuyện phiếm, đừng ở chỗ này quấy rầy bà nấu cơm.
Cố Mục Niên đi sau lưng Khương Dao, đến phòng khách đột nhiên rẽ lên lầu. Khương Dao cho rằng anh lại đi lên bận rộn công việc, cũng không nói gì, cho nên cô ở dưới lầu xem TV.
Ai ngờ chỗ cầu thang lại truyền tới tiếng vang, anh lại xuống lầu.
Anh ngồi ở bên cạnh cô, cô vẫn như cũ không nói với anh dù là nửa lời, thậm chí không nhìn anh một cái.
Sau một hồi khá lâu, anh rốt cuộc cũng không nhịn được, liền hỏi: "Tức giận sao?"
"Tức giận chuyện gì?"
Thấy cô cuối cùng cũng nhìn đến anh, anh lập tức đem cái gì đó trong tay quăng qua.
Hả? ? ! AD Calcium*
(*AD Calcium: thức uống giúp xương chắc khỏe hơn)
Anh bình tĩnh giải thích: "Lần trước em trai họ của anh đến nhà anh, mẹ anh đã mua cho nó, còn dư một bình, em thích uống thì uống."
Khương Dao cười nhạt, khi còn nhỏ cô thích uống cái này nhất, vừa bổ sung dinh dưỡng mà hương vị lại còn rất ngon.
Cô đem ống hút cắm lên, chậm rãi hút, Cố Mục Niên thấy cô như vậy thì không nhịn được cười trêu chọc: "Quả nhiên rất giống con nít."
Nghe lời trêu chọc của anh, cô liền đánh vào tay anh, cái đánh này chỉ nhẹ như gãi ngứa thôi, cô chỉ có ý muốn bảo anh đừng trêu cô nữa, trợn mắt nhìn anh một cái.
Cố Mục Niên giọng điệu mềm nhẹ: "Không đùa nữa, em đừng nóng giận, nha?" Âm cuối bị anh nhẹ nhàng ngậm tại răng tại, theo sau lọt vào của màng nhĩ của cô, có chút tê tê dại dại. Khương Dao gật đầu, chuyên tâm uống AD Calcium.
Giữa trưa, Tuyết Mạt và người giúp việc đem cơm trưa chuẩn bị xong, bà lập tức đi ra gọi hai người trên sô pha tới dùng cơm.
Khương Dao nhấn tắt điều khiển từ xa, đem bàn chân mở ra, vừa tính đi mang giày, đột nhiên lại có loại cảm giác tê tê.
Cô khó chịu "A" một tiếng. Cố Mục Niên vừa đứng lên, nghe thấy tiếng của cô, quay đầu nhìn thấy tay cô đỡ cẳng chân, gương mặt nhăn lại, bộ dáng rất thống khổ.
"Làm sao vậy?" Anh vội vàng ngồi xuống.
"Chân, tê chân." Cô vừa động đậy một chút mà đã tê rần, bị loại cảm giác này làm dở khóc dở cười .
Cố Mục Niên bất đắc dĩ cười, miệng không quên quở trách cô: "Thật sự rất ngốc."
Anh cầm mắt cá chân mảnh khảng của cô, đem chân cô nhẹ nhàng đặt ở trên đùi anh, anh hơi dùng một chút lực niết một chút, cô vội vã đem chân rút về đến: "Đừng chạm vào -- "
Ô ô ô.
Anh bình tĩnh nói câu: "Chịu đựng", rồi bắt đầu chậm rãi xoa nắn, động tác mềm nhẹ cực kỳ.
Cảm giác chết lặng dần dần qua đi, cô bình thường hơn rất nhiều.
"Còn đau không?"
"Không nha..." Khương Dao vừa ngẩng đầu nhìn anh, lại nhìn thấy Tuyết Mạt đứng ở cửa phòng ăn, nghẹn họng trân trối nhìn bọn họ.
"Hai con đang làm gì vậy?" Vẻ mặt Tuyết Mạt đầy kinh ngạc.
Cố Mục Niên buông lỏng tay ra, ho khụ một tiếng, chậm rãi giải thích: "Dao Dao bị tê chân."
Khương Dao đỏ mặt nhảy xuống sô pha, bước nhanh đến phòng ăn, Cố Mục Niên mặt không chút thay đổi, đi theo phía sau cô.
Tuyết Mạt nhìn bóng lưng của hai người, bĩu môi cười.
Trên bàn cơm, Khương Dao và Cố Mục Niên ngồi chung một chỗ, Tuyết Mạt ngồi ở phía đối diện.
Khương Dao nói: "Dì Cố, dì làm cho con nhìu cơm như vậy, con sợ con ăn không hết."
Cố Mục Niên nhìn cô: "Vậy thì từ từ ăn."
Tuyết Mạt cũng đáp lời: "Là do dì muốn con ăn nhiều một chút, nếu mà ăn không vô, thì để lại."
Khương Dao đành phải thành thật bới cơm, dù sao hương vị đồ ăn cũng rất ngon, cô cũng thèm ăn hơn.
Tuyết Mạt đem bạch chước tôm đưa tới trước mặt hai người: "Dao Dao, ăn chút tôm. Mục Niên, con bóc vỏ tôm cho Dao Dao đi."
"Không cần đâu ..." Cô xấu hổ, lại không ngờ bao tay trên bàn bị Cố Mục Niên lấy đi, giọng điệu thanh lãnh của anh vang lên: "Anh bóc cho."
Vì thế anh im lặng đem toàn bộ tôn trong đĩa bóc vỏ cho cô, Khương Dao ăn gần hết nửa bàn. Anh xem cô ăn vui vẻ, anh cũng cam tâm vui vẻ bóc tôm.
Sau bữa cơm, Khương Dao theo Cố Mục Niên đi đến thư phòng ở trên lầu. Cô nhìn giá sách trong thư phòng, đột nhiên từ giữa giá sách rút ra một bản bao bìa sách.
"Đây là quyển < Tam Quốc Diễn Nghĩa > mà trước kia em tặng cho anh phải không?" Cô hỏi.
"Đúng vậy" Anh ngồi ở trên ghế xoay, giọng nói mệt mệt.
Quyển sách này là hồi sinh nhật năm lớp mười một của Cố Mục Niên, Khương Dao đã tặng cho anh, lúc ấy con còn nhỏ tuổi, không biết nên tặng cái gì, lại nghe thấy dì Cố nói Cố Mục Niên thích đọc sách nên đã tặng cho anh quyển < Tam Quốc Diễn Nghĩa >.
Mở sách ra, thấy trang giấy đã có chút ố vàng, hình như đã đọc rất nhiều lần, góc trang sách có chút gấp, khó trách anh lại muốn dùng bìa sách bao lại.
Không nghĩ tới, cô tặng sách lâu như vậy mà cho đến bây giờ anh còn bảo quản rất tốt. Có chút cảm động.
Cô lại nhìn thấy một tập tranh rất lớn, lập tức lấy ra, đang định lật xem, lại bị Cố Mục Niên cản lại: "Cái này không thể xem."
"Bên trong này có cái gì vậy?"
"Cái này là lúc anh lên đại học đã vẽ, không có gì đẹp mắt." Đây vốn là lúc anh lên đại học vẽ nháp trang sức đá quý, Cố Mục Niên chưa cho bất kì người nào xem qua, cảm thấy rất ngại ngùng.
Khương Dao nghe anh nói như vậy, lòng hiếu kỳ nhất thời đã thức dậy, cô ngóng trông thỉnh cầu anh: " Cho em xem một chút có được hay không?"
"... Không được."
Cô bĩu môi, trên mặt viết rõ ràng hai chữ không vui: "Cho người khác xem, mà lại không cho em xem."
Cô quay đầu không nhìn anh, tỏ vẻ bất mãn của cô. Cố Mục Niên thấy vậy, tâm lại mềm nhũn ra, biết rằng mình không có biện pháp từ chối cô.
Anh giữ chặt cô, bảo cô ngồi ở trên ghế, nói với cô: "Không cho người khác xem, chỉ cho em xem."
Đôi môi Khương Dao cong lên, trong mắt hiện ra gợn sóng. Kích động lật tập tranh ra.
Cô cho rằng những thứ này là lúc trước anh ngây thơ mà vẽ tranh, lại không nghĩ rằng tác phẩm thiết kế của anh lại để trước mắt cô.
Trong tác phẩm của anh, điểm, tuyến, mặt xử lý rất muôn màu muôn vẻ, rất có cảm giác, thiết kế cũng rất nhiều hình dạng, có tự nhiên cũng có xã hội. Bao gồm cả sắc thái, anh phối hợp rất tốt, không sinh ra thị giác trùng kích mãnh liệt, xem qua rất thoải mái.
"Anh cũng rất lợi hại nha." Cô liếc nhìn, khó có thể tin mà nói: "Em chưa từng nghĩ đến, chính anh cũng có thể thiết kế."
Cố Mục Niên cong môi: "Trước kia rất hay vẽ, bây giờ ít vẽ hơn rồi."
Con ngươi của cô sáng lên, ngẩng đầu chăm chú nhìn vào anh: "Tác phẩm tốt như vậy sao lại muốn che đậy, em rất thích, anh có thể cho em mượn về xem một cái được không?"
Anh nhíu mày: "Nghe giọng điệu này của em, giống như có chút ngưỡng mộ anh."
Cô ngửa đầu cười: "Thật là có chút."
Cố Mục Niên nhìn con ngươi trong veo của cô, tim rung động, nâng tay gãi xuống cái cằm nhuyễn thịt của cô, giống như đang trêu đùa
Anh bình tĩnh cười một tiếng, tiếng cười trầm thấp của anh đánh thẳng vào màng tai của Khương Dao.