Chỉ Rung Động Vì Em - Duy Nhất Vì Ngươi Tâm Động

Chương 9: Trắng Trợn Táo Bạo



Chương 9: Trắng trợn táo bạo

Edit & Beta: Lady

"Anh..."

"Trước hết phải cho anh đi vào nhà đã nào." Anh đặt tay lên cái gáy của cô, đẩy cô vào cửa.

Đi vào rồi anh mới giải thích: "Chỉ là chúng ta lại trùng hợp làm hàng xóm của nhau nữa mà thôi."

"Anh chuyển đến đây khi nào? !" cô đặt câu hỏi.

"Đã hơn một năm, ngày thường anh rất ít khi về nhà lớn, những ngày như vậy thì anh sẽ ở lại."

"Vậy sao mấy ngày nay anh không nói..."

Anh không tiếp tục đề tài này nữa, mà hỏi cô đã ăn cơm chiều chưa. Cô bĩu môi lắc đầu: "Bận rộn đến tận bây giờ, em chuẩn bị đi nấu mì đây."

"Em đi tắm rửa đi, để anh nấu cho."

"Hả?" Cô không nghe lầm đấy chứ! Người công tử mười ngón không dính nước mùa xuân này muốn nấu mì? !

Không những thế anh lại còn điềm nhiên nói: "Trùng hợp anh cũng chưa ăn."

"Vậy được rồi... Những thứ này là nguyên liệu nấu ăn." Cô lấy cà chua, trứng gà mới mua ngày hôm qua ở trong tủ lạnh ra.

Cô vừa không yên tâm mà cũng vừa có chút chờ mong, chờ lúc tắm xong đi ra, thì cô nhìn thấy Cố Mục Niên đang quay lưng lại với cô, đứng ở trước bồn rửa.

Ánh đèn cam vàng của phòng bếp chiếu vào thân ảnh thanh tuyển của anh, anh thuần thục đảo đều nguyên liệu nấu ăn ở trong nồi, không hoảng hốt bấn loạn.

Cô thấy Cố Mục Niên ở công ty và ở nhà thật sự rất khác biệt. Trong công ty anh trầm ổn quả quyết, cảm giác vô cùng áp bách và có đầy lực uy hiếp, giống một con sói. Mà bây giờ, anh lại giống như mang theo hương vị nhân gian yên hỏa.

Cô nhẹ nhàng cong môi, đi qua, đã ngửi thấy một mùi thơm nức.

Khi cô nhìn vào trong nồi, kinh ngạc nói: "Đây là canh cà chua thịt băm?"


"Ừm. Anh lấy mới thịt băm ở nhà sang đây."

Đây canh cà chua thịt băm mà lúc tết âm lịch năm cô học lớp 11, cô đã từng nấu cho Cố Mục Niên ăn. Lúc ấy bốn trưởng bối trong nhà đều trùng hợp đi ra ngoài du lịch, trong nhà chỉ còn hai người họ. Cho nên Khương Dao đã thử nấu.

Không nghĩ tới sáu năm sau, quay đầu lại là anh nấu cho cô ăn.

Nấu xong, anh bưng lên trên bàn. Cô chạy nhanh đến nếm thử một chút, sau đó giơ ngón tay cái lên: "Ăn ngon, so với lúc trước em làm còn tốt hơn nhiều."

Anh nhấc  khóe miệng lên: "Ăn nhanh đi."

Hai người đều an tĩnh ăn, trong chốc lát thì bắt đầu nói chuyện phiếm. Anh hỏi cô: "Một mình ở Birmingham, có phải rất mệt hay không?"

Khương Dao chớp chớp mắt: "Bây giờ đã trở về, nhìn lại khoảng thời gian trước quả thật rất vất vả. Loại cảm giác cô độc và xa lạ kia, em đều không muốn nhớ lại."

Cố Mục Niên kìm nén sự đau lòng xuống, hỏi lại cô: "Có giận anh hay không? Bởi vì ban đầu anh là người kiên quyết bảo em đi nước ngoài học."

Lúc Khương học lớp mười thì trong nhà đưa ra ý muốn cho cô xuất ngoại đào tạo chuyên sâu, lúc ấy cô rất do dự, luyến tiếc gia đình, nhưng mà cũng có ý muốn ra ngoài học hỏi thêm. Cuối cùng cô đi tìm Cố Mục Niên, hỏi ý kiến của anh.

Mà lúc ấy anh cho cô một câu là: "Khương Dao, em thích thì làm đi, đừng hối hận là được, anh đều sẽ ủng hộ em." Bình thường anh luôn là một người cà lơ phất phơ, ngẫu nhiên lại nói ra một hai câu nghiêm túc ngược lại phải làm cho người ta tự hỏi.

Bởi vì câu nói đó của anh, cuối cùng cô mới lấy hết can đảm ra ngoài xông pha một lần.

Cô nở nụ cười: "Sao lại giận anh chứ. Cảm ơn anh còn không kịp, là anh giúp em trở nên tốt hơn." Cô đổi đề tài: "Chí Sinh ở trong nước, rốt cuộc là tình huống như thế nào?"

"Đứng thứ ba. Dẫn đầu là IR, tiếp theo là Bội Cẩm, có thực lực ngang bằng với chúng ta là Vĩnh Quang. Thị trường vẫn bị IR cùng Bội Cẩm chiếm cứ, phương diện marketing của chúng ta thì quá kém. IR và Bội Cẩm thì làm vô cùng tốt, độ nổi tiếng trên thị trường cũng cao hơn chúng ta. Vài năm trước, chúng ta cũng làm vài quảng cáo tuyên truyền nhưng kết quả vẫn không khả quan."

Cô an ủi anh: "Không sao đâu, từ từ rồi sẽ thành công. Kiến tha lâu cũng đầy tổ, đây là cần thời gian. Hơn nữa em tin tưởng anh, anh lợi hại như vậy, nhất định sẽ thành công."

"Ừm, từ từ rồi sẽ thành công."

Cô nhìn đáy mắt sáng ngời của anh, liền biết là từ tận đáy lòng anh rất thích phần sự nghiệp này.

Lòng anh có mãnh hổ, thoả thuê mãn nguyện, không cam lòng là chuyện bình thường. Trời sinh cho anh thiên phú, chỉ có ở Chí Sinh, năng lực và tài năng của anh mới phát huy đến mức cao nhất.

--

Thời gian đến giữa tuần tháng sáu, Khương Dao vào công ty làm cũng đã hơn một tuần lễ.

Một tuần nay, hầu như mỗi ngày cô đều bị Giang Dung phái đi trông coi nhà máy. Mỗi lần Khương Dao đi nhà máy xong, còn phải trở về phản hồi kỹ sư đưa ra vấn đề và thao tác sửa chữa, sau đó lại viết thành báo cáo, in ra. Cho nên cô thường đi buổi sáng, đợi đến ba bốn giờ chiều mới trở về, giữa trưa thì ở lại nhà máy nghỉ trưa lun.

Quả nhiên, sáng nay cô tới công ty, Giang Dung lại tới bàn làm việc của cô, đem tài liệu ném đến trên bàn cô: "Hôm nay phải đi nhà máy tìm hiểu công nghệ."

"Còn phải đi?" Cô kinh ngạc.

Giang Dung nhíu mày, sắc mặt trầm xuống: "Đã là nhà thiết kế thì phải tương đối quen thuộc, lý giải từng thao tác, hiểu rõ tài liệu gia công trang sức, càng hiểu rõ về kĩ thuật thì càng có lợi cho cô. Sao đây, nhanh như vậy đã không chịu nổi? Vậy công ty tuyển cô vào làm chi."

Khương Dao nhíu mi, cầm lấy tài liệu, "Được, tôi lập tức đi ngay."

Giang Dung vừa mạnh mẽ nhìn cô một cái, nện lên đôi giày cao gót, rời đi.

Dương Nhược đi tới, tỏ vẻ khó chịu, nhỏ giọng nói: "Khương Dao, chị thấy trưởng phòng Giang cố ý làm khó dễ em. Lúc trước chị vừa mới tiến vào công ty, cũng không phải mỗi ngày đều sung quân đến nhà máy, huống chi thời tiết này..."

Đái Linh ở bên cạnh nghe thấy vậy thì châm biếm Dương Nhược: "Chị ngược lại là rất hay bận tâm thay người khác ha, bằng không chị đi thay cô ta đi?"

"Cô cũng không phải là trưởng phòng Giang!"

Khương Dao cười cười, vỗ vỗ tay của Dương Nhược: "Thật ra em cảm thấy đi một chuyến thu hoạch rất lớn, để em hiểu rõ hơn về chế tác trang sức ."

Dương Nhược bĩu môi, nói với Khương Dao: "Vậy em nhớ bôi kem chống nắng, làn da trắng như vậy nhưng đừng để nắng làm đen da."

"Vâng, em cám ơn." Cô xách túi và tài liệu, lại lao tới nhà máy.

Buổi trưa, Cố Mục Niên đi ra, nhìn thấy Khương Dao không có ở văn phòng.

Anh gõ gõ bàn Đái Linh, thuận miệng hỏi: "Khương Dao đâu?"

Đái Linh đứng lên, trên mặt lập tức tươi cười, giọng điệu mềm nhẹ: "Cố Tổng, Khương Dao đi nhà máy ạ."

Anh nhíu mày: "Nhà máy? Mấy ngày nay mỗi ngày đều phải đi?"

"Đây là do trưởng phòng Giang sắp xếp, em cũng không biết nữa."


"... Được rồi, cô tiếp tục làm việc đi."

"Vâng."

Mắt Cố Mục Niên nhìn lên trên bàn của Khương Dao, mi mày giống như đang cất giấu băng tuyết không thể tan biến. Anh lại xoay người trở về văn phòng.

--

Thời tiết tháng 6, nhiệt độ không khí đã dần dần lên cao. Đặc biệt buổi chiều lúc hai, ba giờ, là lúc nóng nhất.

Đầu Khương Dao đội chiếc mũ lưỡi trai, đi lại ở trong nhà máy ồn ào và nóng bức.

Nhóm kỹ sư, mỗi người đều đang vùi đầu làm việc, Khương Dao cũng nghiêm chỉnh không than khổ than mệt, cô ngồi yên nhìn nữ kỹ sư bên cạnh, nhìn chị ấy làm việc.

Nữ kỹ sư họ Hà, năm nay đã khoảng năm mươi tuổi, đi đến tập đoàn Chí Sinh đã được mấy chục năm, có lẽ chị ấy là người thành thục nhất nơi này. Chị ấy là người hiền hoà, mấy ngày nay Khương Dao quen với chị ấy, giữa trưa đều cùng cô đi ăn cơm.

"Chị Hà, cái trang sức bạc này đánh bóng có phải sáng quá hay không ..." Rất nhiều kỹ sư vì sứ sản phẩm xem qua càng thêm ánh sáng, sẽ đánh bóng được vô cùng sáng, nhưng mà làm như vậy sẽ phá hư đường cong mĩ cảm của trang sức.

Chị Hà nhẹ nhàng cười: "Không sao đâu, hậu kỳ sẽ xử lý."

"Là dùng phun sa và kỹ thuật á quang sao?"

"Dùng mạ lão, phun sa thì tương đối khó rửa sạch, dùng mạ lão thì còn có thể giảm bớt quá trình oxy hóa."

Khương Dao gật gật đầu, cảm giác học được rất nhiều.

Lúc này, cô nghe thấy cửa nhà máy truyền đến một tiếng động lớn, âm thanh huyên náo, giống như có mấy cái nam nhân đi đến, quản lí nhà máy cũng đi sang.

Khương Dao tập trung nhìn vào, mới biết được là Cố Mục Niên đến.

Anh mặc tây trang và giày da, bên cạnh còn có Tiểu Lý, còn có mấy cái người đàn ông xách trong tay đồ uống và hoa quả. Ngay sau đó Cố Mục Niên và quản lý nhà máy nói vài câu, lúc sau thì thấy quản lý vui vẻ ra mặt chào hỏi, vài người tới đó phân chia đồ uống và hoa quả.

Đây là sếp lớn đến tuần tra và đưa phúc lợi nha.

Ánh mắt Cố Mục Niên ngắm nhìn bốn phía, giống như đang tìm kiếm cái gì đó. Khi anh nhìn thấy Khương Dao ngồi ở một góc thì ánh mắt mới dừng lại.

Anh cất bước đi qua, Tiểu Lý thì theo sát phía sau anh.

Anh đến gần cô, mới nhìn thấy vành nón của cô, phía dưới là khuôn mặt nhỏ nhắn đầy mồ hôi, bởi vì bị nóng, hai má đỏ bừng, quần áo cũng dính bụi, thật là khó nhận ra biết bao nhiêu.

Khương Dao đứng lên, cùng anh đi sang một bên.

"Sao anh lại tới đây?" Cô hỏi, cởi nón xuống, dùng mu bàn tay lau mồ hôi ở chóp mũi.

Cố Mục Niên nhìn cô, trong lòng mang theo chút cảm xúc khó tả, anh duỗi tay về phía Tiểu Lý. Tiểu lý tay mắt lanh lẹ đưa cốc nước chanh lại đây, sau đó lui về sau, không nghe cuộc đối thoại giữa hai người.

"Uống nước đi." Anh nói với cô.

Cô hút một ngụm lớn, quai hàm căng phồng, Cố Mục Niên nhìn cô khát đến như vậy, đau lòng đến mức không biết nói cái gì cho phải.

Khương Dao uống hết nước, thở hổn hển một hơi, sau đó nở nụ cười. Mà sắc mặt anh lại không tốt như vậy: "Đã quá trưa, cũng không biết nghỉ ngơi."

"Sẽ không, rất nóng, có quạt đâu. Đúng rồi, sao anh lại đột nhiên lại đây?"

"Trùng hợp sang đây xem một cái hạng mục đang tiến hành. Khi nào thì em về công ty?"

"Qua một lát nữa sẽ đi."

"Đợi lát nữa theo anh cùng nhau trở về."

"Hả? Nhưng mà em còn không biết khi nào mới xong nữa."

"Anh ở đây chờ em."

"Kia... Được rồi."

Cố Mục Niên mở cúc áo đầu tiên ra, anh chỉ mới đợi một lát mà đã cảm thấy nóng, huống chi là con gái.

Anh nâng tay đem lọng tóc trên mặt cô vén sang một bên, ngón tay anh mềm nhẹ xúc cảm làm trong lòng cô đột nhiên rung động một chút, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hơn.

Cô vừa định trốn, thì tay đã bị anh cầm, cô không thể động đậy, chỉ có thể đứng tại chỗ.


Tiểu Lý ở bên cạnh nhìn thấy màn này, khinh hãi mà há hốc mồm. Cố Tổng đây cũng quá trắng trợn không kiêng nể show ân ái a! Xong rồi, Cố Tổng không còn là Cố Tổng thanh tâm quả dục trước kia nữa.

Cố Mục Niên hỏi: "Phòng khai phá sản phẩm có nhiều nhà thiết kế nhiều như vậy, vì sao chỉ có mình em đến?"

Khương Dao lắc đầu: "Hôm trước có một người cùng đi với em, sau này nóng quá chịu không nổi nên đã chạy về rồi."

"Về sau nếu như em mà chịu không nổi... Cũng có thể trốn."

"Ôi chao, Cố Tổng, anh đây là xúi giục nhân viên không làm tận chức trách nha."

Anh cười cười: "Anh chỉ cho mình em có cái quyền lợi này mà thôi."

Sắc mặt Khương Dao hơi giật mình, tưởng tượng bản thân đang nghĩ nhiều nên lập tức phản bác: "Em cũng không dám, nhân viên mới đều được cắp đuôi làm người."

"Đứa ngốc."

Anh cùng cô lại đợi trong chốc lát, Khương Dao đã hoàn thành nhiệm vụ, sau đó hai người cùng nhau trở về .

Tiểu Lý ngồi ở vị trí kế bên tài xế , Khương Dao và Cố Mục Niên ngồi ở hàng sau.

Xe chậm rãi lái đi, Khương Dao ngáp một cái, anh nói: "Ngủ một lát đi, anh đưa em về nhà, sau đó sẽ giúp em xin nghỉ."

Hả?

"Em còn phải về công ty giao tài liệu."

Cố Mục Niên không vui: "Buổi chiều em đã mệt nhọc như vậy mà còn có hiệu suất sao?"

"Nhưng mà nếu em không giao, trưởng phòng Giang nhất định sẽ không bỏ qua cho em..."

Sắc mặt anh lạnh xuống: "Khương Dao, em không cần thiết phải sợ bất kì kẻ nào cả."

Cô bất đắc dĩ mỉm cười, cũng không biết anh thay cô không vui: "Không phải em sợ cô ta, mà do em không muốn sớm như vậy mà đã ở công ty gây thù hằn, huống chi em còn được anh lãnh đạo trực tiếp. Em chỉ là một nhà thiết kế mới ra đời, người nhỏ quyền nhẹ. Vả lại, anh cảm thấy tính cách của em rất yếu đuối sao? Nhịn không nổi nữa thì tự nhiên em sẽ nói."

Khương Dao là một người văn tĩnh, nhưng chưa bao giờ là loại người dễ bị người khác khi dễ.

Anh giật giật môi, trong lúc nhất thời lại nói không ra một chữ. Sau một lúc lâu, anh chậm rãi tỉnh táo lại, biết ý nghĩ của mình có chút lỗ mãng.

Nhưng mà, anh không muốn nhìn cô chịu uất ức, một chút cũng không có thể.

Trở lại công ty, anh vào thang máy dành riêng cho mình, Tiểu Lý đứng sau lưng anh cũng cảm giác không khí xung quanh thật đáng sợ, áp suất không khí cũng thấp dần.

Anh ngậm chặt miệng, đại khí cũng không dám ra ngoài. Trong lòng chỉ có một ý niệm -- Giang Dung, cô được lắm.
Vừa rồi, những lời nói ở trên xe, Tiểu Lý đã nghe thấy rất rõ ràng thấu đáo. Boss thấy Khương tiểu thư không có biện pháp, thì sếp chỉ có thể đi tìm ai gây phiền toái?

Quả nhiên, mới ra thang máy, Cố Mục Niên lập tức lạnh giọng phân phó: "Lập tức gọi Giang Dung đến phòng làm việc của tôi."

"Vâng."

Cố Mục Niên đi vào văn phòng, Khương Dao còn chưa đi lên. Đợi đến lúc cô đi lên, Dương Nhược đã nói với cô, vừa rồi giống như sếp rất tức giận đem Giang Dung gọi đi nói chuyện .

Khương Dao thản nhiên nở nụ cười, cô nói với Dương Nhược: "Em đi sửa sang lại văn kiện trước đây."

Trong văn phòng của tổng tài, Giang Dung còn không biết Cố Mục Niên tìm mình với nguyên nhân gì.

Cố Mục Niên nhấc mí mắt lên nhìn bà ta, chậm rãi nói: "Gần đây, có hoạt động gì lớn hả, mỗi ngày lại phải chỉnh vấn đề kĩ thuật ở xưởng khoa học công nghệ bên kia sao?"

"Dạ... Không có thưa Cố Tổng." Giang Dung hoảng sợ nói.

Cố Mục Niên đem tư liệu trong tay để trên mặt bàn, lạnh giọng chất vấn: "Vậy cô mỗi ngày đều để nhà thiết kế chạy tới nhà máy? Cô cũng rất biết dùng người nhỉ...?"