Đúng lúc Hoàng Hoa Lộ đang đắc ý thì đột nhiên nhìn thấy ông cụ ngồi ở trên giường, hai mắt như đang mở trừng trừng!
Anh ta sững sờ và nhìn kỹ lại.
Đúng vậy, đúng là ông Hoàng đã mở mắt, bệnh tình của ông ta đã được chữa khỏi rồi!
Điều này, điều này...
Hoàng Hoa Lộ trợn tròn mắt, anh ta trăm tính vạn tính cũng không nghĩ tới Giang Sách có thể chữa khỏi cho ông cụ.
Bao nhiêu bác sĩ nổi tiếng đều không chữa khỏi, tại sao anh lại có thể chữa khỏi được?
Không thể nào.
Advertisement
Chắc là dấu hiệu giả mà thôi.
Hoàng Hoa Lộ thận trọng bước đến giường bệnh, cười hỏi: “Ba, ba còn nhận ra con không?”.
Anh ta thực sự muốn xem liệu có phải ông Hoàng đã thực sự hồi phục hay chỉ là ánh sáng loé lên mà thôi.
Kết quả, ông Hoàng nhìn anh ta một cách hằn học và quát lớn: “Mày còn mặt mũi nào mà quay lại hả? Tao đã đuổi mày ra khỏi nhà từ lâu rồi mà? Cút ngay, cút khỏi đây cho tao!”
Sắc mặt của Hoàng Hoa Lộ thật khó coi.
Vốn dĩ anh ta định lợi dụng việc ông cụ bệnh nặng để về nhà vơ vét một ít tiền, kết quả ông ta chẳng những không chết mà còn khỏi bệnh hoàn toàn. Càng đáng giận hơn là chẳng phải anh ta là người chữa khỏi bệnh cho ông cụ.
Giang Sách lạnh lùng nói: “Người bệnh vừa mới hồi phục, không nên tức giận, anh mau cút ra ngoài đi.”
Hoàng Hoa Lộ nghiến răng, không thốt ra được lời nào.
“Hừ!”
Anh ta không dám làm cản trước mặt ông cụ nên chỉ dám xoay người tức giận bỏ đi khỏi phòng ngủ.
Trước khi rời khỏi nhà họ Hoàng, Hoàng Hoa Lộ chỉ vào cổng trang viên và mắng: “Cả nhà đều là đồ ăn hại, tụi bây đợi đấy, sớm muộn gì ông mày cũng quay lại giết tụi bây!”
Anh ta tức giận rời khỏi nhà họ Hoàng.
Nhà họ Hoàng, trong phòng ngủ.
Sau khi biết được mọi chuyện đã xảy ra, ông cụ Hoàng nắm tay Giang Sách.
“Cậu Giang, cậu đúng là một thần y. Nếu không có cậu, tính mạng của lão già này đã không còn nữa.”
Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Thật ra tôi cũng thuận thế mà làm thôi. Ông nên cảm ơn Hoàng Lực Ngôn, nếu không phải anh ta bỏ ra một trăm năm mươi vạn để mua nhân sâm, lại giảng đạo lý với chủ cửa hàng thì tôi sẽ gặp được những chuyện thế này.”
Ông Hoàng gật đầu, nhìn con trai và nói: “Tiểu Ngôn, thực ra trong số các con, ba không hề coi trọng con chút nào. Con quá tốt bụng, thiếu quyết đoán và quá yếu đuối.”
“Ôi, nhưng cũng nhờ điều này mà con mới một lòng cứu ba trong khi những người khác chỉ nghĩ tới tiền mà thôi.”
“Xem ra năng lực chỉ là thứ yếu, nhân phẩm mới là quan trọng nhất.”
“Thôi vậy.”
Ông Hoàng đưa tay phải ra và tháo chiếc nhẫn vàng trên ngón tay giữa ra.
“Nào, Tiểu Ngôn, cầm lấy.”
“Hả? Ba, đây là chiếc nhẫn tượng trưng cho vị trí của người chủ gia đình, ba đang làm gì vậy?”
Ông Hoàng nghiêm mặt nói: “Con trai, con không hiểu sao? Ba muốn truyền lại vị trí chủ nhà cho con. Con đó, cái gì cũng tốt, có điều quá yếu đuối, tính cách này cần phải sửa, cần phải sửa.”
Hoàng Lực Ngôn không dám nói thêm gì nữa, đưa tay ra cầm lấy chiếc nhẫn.
Ông Hoàng nói: “Từ nay về sau, con chính là chủ nhà của dòng họ Hoàng, ba sẽ từ từ dạy cho con cách xử lý công việc kinh doanh của nhà họ Hoàng. Về phần mấy anh em kia, cứ cho bọn họ một số tiền rồi đuổi chúng đi.”
“Hả? Như vậy không ổn lắm đâu ạ.”
“À, có gì mà không ổn chứ. Đám người đó chỉ nghĩ đến tiền của ba mà thôi, chúng càng muốn tiền của ba thì ba càng không cho chúng lấy được. Ba cho chúng mỗi đứa một ít tiền như vậy đã tốt lắm rồi, Tiểu Ngôn, đi làm đi.”
“Dạ."
Hoàng Lực Ngôn đeo nhẫn và rời khỏi phòng ngủ.
Ông Hoàng lại hỏi Giang Sách một lần nữa: “Cậu Giang, thứ cho tôi nói thẳng, trước kia tôi chưa từng nghe nói đến ở công viên Long Dương lại có một bác sĩ giỏi như vậy.”
“Chúng tôi không đến từ công viên Long Dương.”
“Thảo nào, vậy mấy người đến đây để làm gì?”
“Thu mua thép.” Giang Sách thành thật trả lời: “Chúng tôi đã đặt một lô thép với Thiệu Hồ Tử, trưa mai sẽ đến, chúng tôi sẽ về ngay sau khi lấy được hàng.”
“Thiệu Hồ Tử?”
Vẻ mặt của ông Hoàng đầy lo lắng, ông ta đã cắm rễ ở công viên Long Dương này nên đương nhiên biết rất rõ hạng người như Thiêu Hồ Tử.
Dù không có quan hệ làm ăn trực tiếp nhưng ông ta rất rõ phong cách làm việc của Thiêu Hồ Tử.
Ông Hoàng thành thật nói: “Cậu Giang, đừng trách ông già tôi lắm chuyện. Thiêu Hồ Tử kia là một kẻ tham tiền háo sắc, không có chuyện ác nào chưa làm, cậu làm ăn với cậu ta phải cẩn thận. Nếu cậu cần, họ Hoàng của chúng tôi sẽ giúp cậu.”
Giang Sách mỉm cười: “Cám ơn ý tốt của ông, nếu có việc gì cần, tôi sẽ tới mời ông giúp đỡ.”
Sau khi trò chuyện, trời đã tối.
Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên không thể về khách sạn nên tạm thời ở nhà họ Hoàng để ăn tối và ngủ lại.
Ngủ trên chiếc giường Simmons êm ái.
Đinh Mộng Nghiên thả lỏng cơ thể và tâm trí mệt mỏi của mình, nhìn lên trần nhà và nói: “Thật là một ngày dài. Nhà máy, hiệu thuốc, đường xá, trang viên, những gì đã xảy ra trong một ngày hôm nay gần bằng với những gì đã xảy ra trong một năm.”
Giang Sách cười và cởi áo khoác.
“Nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải đi lấy hàng”
“Nói tới đây mới nhớ, Giang Sách, em cảm thấy trong lời nói của ông Hoàng có ẩn ý khác, chắc chắn tên Thiệu Hồ Tử kia có vấn đề. Ngày mai khi lấy hàng, nhất định phải kiểm tra hàng hóa cho kỹ.”