Bầu trời trong xanh, mặt trời mọc ở hừng đông và một ngày mới sắp đến.
Sau khi Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên ăn sáng ở nhà họ Hoàng xong thì nghỉ ngơi trong trang viên nửa ngày, gần trưa mới lái xe đi.
Trước khi đi, Hoàng Lực Ngôn và ông Hoàng đã nhiều lần nhắc nhở chắc chắn tên Thiệu Hồ Tử không phải là người tốt nên phải cẩn thận, đề phòng.
Im lặng suốt một chặng đường.
Advertisement
Đến trưa, cả hai đến nhà máy theo thỏa thuận.
Rút kinh nghiệm từ bài học ngày hôm qua, lần này khi gặp lại Giang Sách và Đinh Mộng Nghiên, các công nhân đều như nhìn thấy ma và lẩn trốn thật xa.
Người phụ nữ rất xinh đẹp, nhưng không phải là thứ để họ chạm vào.
Cả chặng đường đều suôn sẻ, Giang Sách được dẫn vào trong nhà máy gặp Thiêu Hồ Tử một cách thuận lợi.
Tại đây có hơn hai mươi xe tải lớn đang đậu, mỗi xe đều chở đầy sắt thép, trên mặt đất còn chất rất nhiều vật liệu thép.
Thiệu Hồ Tử nói: “Đây là tất cả hàng hóa của anh. Tôi sẽ sử dụng hai mươi sáu chiếc xe để giao hàng trong năm lần, tất cả sẽ được giao hết trong vòng một tuần.”
Nhìn qua thì thấy như không có vấn đề gì.
Đinh Mộng Nghiên nói: “Tôi muốn kiểm tra hàng.”
Thiêu Hồ Tử mỉm cười: “Trước giờ Thiêu Hồ Tử tôi làm việc rất đáng tin cậy, cần gì phải kiểm tra hàng chứ, có gì để kiểm tra nào?”
Ha ha, anh ta đáng tin ư?
Anh ta chính là người không đáng tin cậy nhất trên thế giới này ấy.
Đinh Mộng Nghiên nói: "Nếu thép không có vấn đề gì thì kiểm tra cũng đâu có sao, đúng không?”
Thiêu Hồ Tử sốt ruột châm một điếu thuốc: “Được được được, kiểm hàng, kiểm thì kiểm đi.”
Càng cư xử như vậy càng khiến người ta cảm thấy có vấn đề.
Đinh Mộng Nghiên không dám sơ suất và bắt đầu kiểm tra hàng hóa rất cẩn thận.
Thép trên mấy chiếc xe tải lớn đầu tiên hoàn toàn không có vấn đề gì, đó là hàng cô cần, nhưng thép trên mấy chiếc xe sau lại có vấn đề.
Mấy vật liệu thép phía sau dù nhìn thế nào cũng đều là hàng thứ phẩm, các yêu cầu về mọi mặt về căn bản là không đủ tiêu chuẩn!
Trong mắt Đinh Mộng Nghiên đầy vẻ tức giận, cô trách: “Thiêu Hồ Tử, tất cả thép ở những chiếc xe sau đều là hàng kém chất lượng, anh dùng loại hàng này để làm lấy lệ với tôi à?”.
Thiêu Hồ Tử thở ra một làn khói dài, lạnh lùng nói: “Em gái à, em nói vậy hơi khó nghe rồi đó. Cái gì mà hàng thứ phẩm? Thiệu Hồ Tử tôi chưa bao giờ bán hàng thứ phẩm.”
“Tôi nói cho cô biết, những hàng hoá này, nếu hôm nay cô cần thì lấy đi.”
“Nếu không cần thì thôi, mời cô đi cho.”
Đinh Mộng Nghiên tức giận thở hổn hển: “Thiêu Hồ Tử, chúng ta đã ký hợp đồng rồi.”
“Ồ? Thật sao? Vậy thì cô kiện tôi đi. Tôi không ngại nói với cô biết ở công viên Long Dương này cô không thể hiện thắng tôi được đâu, thậm chí cô còn chưa bước tới cổng của tòa án thì đã bị giết chết rồi.”
Đây rõ ràng là hiếp người quá đáng mà.
Thiêu Hồ Tử là bá chủ một phương nên không hề sợ một người phụ nữ nhỏ bé yếu đuối như Đinh Mộng Nghiên.
Giang Sách chỉ đành lắc đầu bất lực.
Đã biết trước sự việc sẽ phát triển đến mức này, Thiêu Hồ Tử sẽ không đưa hàng cũng như không trả lại tiền, anh ta không sợ bị tố cáo, cả một vòng tròn hỗn độn.
Nếu làm ầm ĩ lên với anh ta thì đám đàn em dưới trướng anh ta đều là những tay côn đồ, hầu hết mọi người không phải là đối thủ của chúng.
Đây chính là cách thức làm việc của Thiệu Hồ Tử chăng?
Giang Sách thở dài, xem ra không dùng vũ lực giải quyết thì không được rồi.
Thiêu Hồ Tử cũng nhìn ra được suy nghĩ của Giang Sách, cười nói: “Sao hả? Anh muốn ra tay à?”
Anh ta vỗ tay, lập tức một đám đông cầm vũ khí sắc bén xông ra.