Cửa nhà từ đường không đóng chặt, có gió thổi làm cửa bật tung. Những chiếc lá khô thổi qua khe cửa, bay phấp phới trong không khí. Gió lạnh thổi vào mặt Đinh Trọng, đánh thức ông ta khỏi trạng thái đờ đẫn, toàn thân ông ta run lên, sững sờ nhìn về phía Giang Sách. Rất kỳ quái. Trong lòng ông ta không có nhiều dao động, cũng không có kinh ngạc. Giờ phút này, ông ta giống như bị một chiếc xe tải đang chạy tới đâm phải khi đang đi trên đường chính. Đầu óc bối rối mơ mơ màng màng. Dường như cả thế giới đã mất đi mối quan hệ với ông ta. Ông ta không biết gì cả, ông ta không thể nghĩ ra gì cả. Ông ta cũng quên mất việc suy nghĩ. Giống như một cái xác không hồn, đôi mắt của ông ta mê man mù mịt. Một hồi lâu sau, rất nhiều hình ảnh hiện lên trong tâm trí của Đinh Trọng. Ông ta nhớ tới hình ảnh Giang Sách giúp Đinh Mộng Nghiên ký một hợp đồng khổng lồ, nhớ tới hình ảnh Giang Sách có thể thoát khỏi tình huống nguy hiểm một cách an toàn, nhớ đến hình ảnh Giang Sách tìm được đường sống trong chỗ chết và giải quyết vấn đề hết lần này đến lần khác. Đinh Trọng trước đây đã bị hận thù che mất hai mắt. Ông ta nghĩ rằng những gì Giang Sách đã làm chỉ là may mắn, nhưng trên thực tế, anh có thể tìm ra bằng cách ngồi xuống và suy nghĩ, nhiều thứ không đơn giản như là “may mắn” gì cả. Đinh Trọng chưa bao giờ xem trọng Giang Sách, đó là lý do ông ta luôn bị Giang Sách dắt mũi. Lúc nào cũng không nhìn thẳng vào mặt đối thủ, vậy thì làm thế nào có thể đánh bại đối thủ chưa? Bây giờ, Đinh Trọng không muốn đối mặt cũng không được.
"Khu Giang Nam, tổng phụ trách?" Bên trong đôi mắt Đinh Trọng không còn chút cảm tình nào, như một cái máy, lặng lẽ nhìn người đàn ông trước mặt. Lần đầu tiên ông ta cảm thấy không quen người đàn ông trước mặt. Quen nhưng mà lại không quen. Đúng vậy, chỉ có người phụ trách khu Giang Nam mới có thể làm được tất cả những điều này. Đúng vậy, chỉ có người phụ trách khu Giang Nam mới có thể có được ba cờ thưởng tối cao. Dần dần, chỉ còn lại sự cay đắng trên khuôn mặt của Đinh Trọng. Nước mắt của ông ta không nhịn được mà rơi xuống. Đinh Trọng nằm xuống, dùng hai tay đập mạnh xuống đất: "Tại sao? Tại sao sự thật lại như thế này?" Bây giờ ông ta cũng hiểu được những gì Giang Sách nói đều là sự thật. Giang Sách thực sự không quan tâm đến tài sản ít ỏi của nhà họ Đinh. Với tư cách là tổng phụ trách của khu Giang Nam, Giang Sách muốn gì được nấy, tài sản ròng của anh khó mà ước tính được. Đinh Trọng dở khóc dở cười một lúc, tinh thần cũng sụp đổ. "Tôi đã đề phòng lâu như vậy, rốt cuộc tôi đề phòng cái gì chứ?" "Tổng phụ trách khu Giang Nam?" "Haha, hahaha! Tôi đề phòng một Tổng phụ trách khu Giang Nam? Trời ạ, cậu đùa tôi cái gì vậy?" Sau bao nhiêu năm làm việc chăm chỉ, kết quả lại phí công vô ích. Và người thực sự nên bị nghi ngờ lại nhận được sự tin tưởng của Đinh Trọng, đúng là trào phúng biết bao nhiêu. Một hồi lâu sau, Đinh Trọng lau nước mắt, nghẹn ngào nói: "Giang Sách, tổng phụ trách, cậu đùa cợt tôi lớn thật đấy.”
"Rõ ràng thân phận của cậu tôn quý như thế, rõ ràng được nhiều người ủng hộ, nhưng cậu lại đến nhà họ Đinh ở rể? Cậu làm vậy là vì cái gì?” Giang Sách im lặng nhìn về phía trước. "Vì… yêu." Đúng vậy. Lý do duy nhất để anh ở lại nhà họ Đinh chỉ có một chữ... yêu, tình yêu của Giang Sách dành cho Đinh Mộng Nghiên đã ăn sâu vào trái tim anh, và anh có thể làm bất cứ điều gì vì Đinh Mộng Nghiên. Tới cửa ở rể thì tính là gì đâu chứ? Đinh Trọng đột nhiên đứng lên: "Vậy cậu cũng không cần phải che giấu thân phận, cố ý chơi đùa tôi đúng không?" Giang Sách nhẹ nhàng nói: "Tôi không che giấu thân phận của mình. Tôi vẫn nhớ ngày đầu tiên tôi trở về, tôi đã nói với tất các người, thân phận của tôi ở Tây Cảnh là chiến thần Tu La, hình như các người không tin mà nhỉ?” Chiến thần Tu La. Đinh Trọng nheo mắt, cũng có chút ấn tượng. "Chiến thần Tu La? Rốt cuộc là gì?" Giang Sách nhẹ giọng nói: "Đông Tây Nam Bắc, có bốn chiến trường, mỗi chiến trường có mấy chục chiến thống lớn nhỏ, trăm phó chiến thống. Đều thuộc quyền quản lý của chiến trường chung, ở trong chiến trường chung, ngoài đảm nhiệm trung tâm phòng thủ bảo vệ đất nước, chức vụ cao nhất là 'Chiến thần'. Còn về phần chiến thần Tu La, đó là một danh hiệu đặc biệt." Đinh Trọng hơi bối rối khi nghe điều này.