Giang Sách giải thích ngắn gọn: "Nói rõ hơn, trung tâm phòng thủ tương đương với hội đồng quản trị của một công ty, chiến thần Tu La là chủ tịch của công ty; các chiến thống là các giám đốc chính của công ty; các phó chiến thống là những người đứng đầu các bộ phận khác nhau. Bây giờ ông hiểu chưa?" Nó chi tiết đến mức này mà còn không hiểu thì chỉ có kẻ ngốc thôi. Đinh Trọng nói: "Điều đó có nghĩa là, nếu cậu là chủ tịch của một công ty, vậy Đường Văn Mạt chỉ là trưởng bộ phận của công ty?" "Chính xác." Trong nháy mắt, Đinh Trọng không nói nên lời. Người mà ông ta luôn nịnh nọt lấy lòng, lại hèn mọn trước mặt Giang Sách như thế.
Nực cười, thảm hại! Đinh Trọng thở dài một tiếng: "Tôi ấy, cả ngày đều muốn lấy lòng tổng phụ trách mới. Ngày nào tôi cũng phái người tới hỏi thăm. Khi đối mặt với những người của chính phủ kia, tôi luôn phải cẩn thận." "Tôi thực sự không ngờ người mà tôi thực sự muốn hết lòng nịnh bợ lại luôn ở bên cạnh tôi." "Kết quả là tôi có mắt như mù, lại không nhận ra, còn chèn ép và xúc phạm theo nhiều cách khác nhau." "Nhà họ Đinh đã thua trong tay tôi." "Đáng." "Đáng lắm!" Không còn gì để nói, Đinh Trọng xoay người nhìn tấm bài vị trong từ đường, lòng nguội như tro tàn. Việc tiết lộ danh tính của Giang Sách đã tác động rất lớn đến Đinh Trọng. Đến bây giờ ông ta mới nhận ra rằng mình ngu dốt và kém cỏi đến mức nào. Một thế lực mạnh mẽ như vậy đáng lẽ phải là hậu thuẫn cho ông ta, giúp ông ta phát triển và đưa nhà họ Đinh trở thành thế gia hạng nhất. Nhưng ông ta không chỉ bỏ lỡ cơ hội, mà còn đắc tội người ta. Nực cười, quá nực cười. Nếu đổi thành một gia chủ có đầu óc khác, tuyệt đối không thể đi đến bước đường này như ông ta. Đinh Trọng không còn lời nào để nói. Lại là một khoảng trầm mặc. Một lúc lâu sau, Giang Sách chủ động nói: "Những gì tôi nói với Mộng Nghiên vừa rồi nhất định sẽ trở thành sự thật." Hai mắt của Đinh Trọng sáng lên. "Cậu đồng ý đoạt lại vị trí gia chủ nhà họ Đinh sao?" Giang Sách gật đầu: "Những gì tôi đã hứa với Mộng Nghiên chắc chắn sẽ trở thành thực hiện. Câu hỏi duy nhất là, cho dù vị trí gia chủ được lấy lại, ai sẽ tiếp quản?" Đinh Trọng nói: "Có cần phải nói điều đó không? Cậu hoặc Mộng Nghiên." Giang Sách lắc đầu.
"Tôi sẽ không ngồi vị trí gia chủ nhà họ Đinh, với tính cách của Mộng Nghiên thì cô ấy cũng sẽ không bao giờ làm như vậy. Thực ra, tôi đã có câu trả lời trong tim mình, và đó cũng là câu trả lời trong trái tim ông." "Đinh Phong Thành." Nghe đến cái tên này, Đinh Trọng liền nổi giận. "Đừng nhắc đến tên rác rưởi này, nhắc tới làm tôi tức chết thôi. Nếu không phải vì sự kém cỏi của nó, tôi đã không đi đến bước đường như ngày hôm nay." "Nếu như nó sớm có thể đảm đương trọng trách gia chủ, tôi cũng sẽ không ngồi ghế gia chủ mãi như thế!" Giang Sách gật đầu. Anh cũng thừa nhận rằng Đinh Phong Thành thực sự vô dụng và bất tài. Tuy nhiên, anh ta vẫn có một số ưu điểm. Giang Sách nói: "Người này không có năng lực, lại thích đánh bạc ăn chơi, cho nên mới xảy ra chuyện lộn nhào lớn như vậy, nhưng anh ta vẫn có ưu điểm, ít nhất sẽ không phản bội ông." Đinh Trọng cười khẩy một tiếng: "Nó dám sao?" Sau khi chủ đề trò chuyện thay đổi, ông ta tiếp tục nói: "Nhưng đây thực sự là ưu điểm duy nhất của nó. Đinh Phong Thành có một loại 'tinh thần giang hồ', nó thích chơi bời và đánh bạc, nhưng bì anh em mà sẽ giúp không tiếc cả mạng sống, sẽ không phản bội người thân.” "Chính vì điều này mà tôi mới có thể bồi dưỡng nó để trở thành người kế thừa." Giang Sách nói: "Tuy nhiên, ông đã không bồi dưỡng tốt. Thân là ông nội, ông đã quá nuông chiều anh ta." "Ông yên tâm đi, sau này tôi sẽ giúp ông dạy dỗ đứa cháu trai này, để anh ta có năng lực làm chủ gia tộc." Những câu nói này khiến người ta thật cảm động. Đinh Trọng hiện tại đã đặt tất cả hy vọng của mình vào Giang Sách. "Giang Sách, tôi không biết phải cảm ơn cậu như thế nào." "Tôi đã từng đối xử với cậu như vậy, nhưng cậu lại lấy ơn báo oán, cậu càng làm vậy lại càng khiến ông già tôi áy náy." Giang Sách xua tay: "Đừng áy náy, tôi không làm tất cả những điều này cho ông, tôi chỉ làm vì Mộng Nghiên; khôi phục lại nhà họ Đinh và mối quan hệ giữa những người thân, đây là mong muốn lớn nhất của Mộng Nghiên."
Nhưng ngay cả như vậy, Đinh Trọng vẫn rất biết ơn. Hai người đang nói chuyện thì đột nhiên, cửa phòng từ đường bị đẩy ra, Đinh Phong Thành hốt hoảng chạy vào. Anh ta đột ngột chạy đến bên Đinh Trọng, nghẹn ngào nói: "Ông ơi, cứu cháu với, họ muốn hại cháu!" Đinh Trọng vừa nhìn thấy anh ta là lửa giận lại bùng lên. "Thằng khốn nạn, mày còn mặt mũi tới gặp tao sao? Mày làm tao mất hết thể diện rồi!" Nói rồi, ông ta giơ tay định tát vào mặt Đinh Phong Thành. Đinh Phong Thành sợ hãi hét lên: "Ông nội, bọn họ muốn ép cháu rời khỏi nhà họ Đinh!" Hả? Tay của Đinh Trọng dừng lại trên không trung: "Chuyện gì đã xảy ra?" Đinh Phong Thành nói sự thật: "Tôi vẫn còn nợ anh Hải của thành phố giải trí năm trăm vạn tiền phí đánh bạc, anh ta coi đây là một thứ để đe dọa và buộc cháu phải rời khỏi sản xuất nhiệt Đinh." "Họ thậm chí còn đang lập một danh sách. Ông ơi, tất cả các “tay chân” của ông đều có trong danh sách và sẽ bị loại bỏ vào ngày mai." "Tên khốn Đinh Hồng Diệu. Cậu ta đang thanh trừng những người bất đồng chính kiến ư!" Đinh Trọng cau mày. Không có gì ngạc nhiên khi Đinh Hồng Diệu sẽ làm điều này, những người khác có thể bỏ, Đinh Phong Thành không được bỏ. Một khi Đinh Phong Thành rời đi, việc giành lại nhà họ Đinh và kế vị gia chủ trong tương lai sẽ trở nên khó khăn hơn. Nhưng làm thế nào để giải quyết tình hình hiện tại đây? Đinh Phong Thành nói: "Ông ơi, ông mau giúp cháu trả lại 5 triệu rồi cháu sẽ cút khỏi nhà họ Đinh, vậy là xong chuyện. Nếu không, họ sẽ bắt cháu vào tù. Cháu không muốn đi tù đâu, huhuhu." Đinh Trọng càng lúc càng tức giận, sao lại có một đứa cháu bất tài vô dụng như vậy chứ? "Đàn ông con trai mà khóc lóc cái gì?"
Lúc này, Giang Sách mới chậm rãi nói: "Năm triệu cứ để cho tôi. Tôi sẽ đến thành phố giải trí để trả nợ và bảo vệ chức vụ của anh trong nhà họ Đinh." Đinh Phong Thành sững sờ nhìn Giang Sách. Tình huống gì đây? Mặt trời đang mọc hướng tây à? Giang Sách lại chủ động đứng lên để giúp đỡ mình ư, không phải là mơ giữa ban ngày đó chứ? "Cậu nghiêm túc chứ?"