Tết Nguyên Tiêu tiệc tùng linh đình, không khí náo nhiệt thanh bình, nhưng trong nhà họ Quý lại là một nơi đầy tĩnh mịch. Chỉ có phòng khách có tiếng va chạm khẽ khàng.
Khi nghe kỹ lại thì thấy âm thanh va chạm ẩn mật cực kỳ phóng túng.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Thích Nhan bám vào bả vai Quý Thiếu Ngôn, phát ra những tiếng rê n rỉ như mèo kêu, “Thiếu Ngôn...”
“Anh đây.”
“Thím Lý... bà ấy...”
“Bà ấy sẽ không qua đây đâu.” Quý Thiếu Ngôn nhấp nhô lên xuống, giọng anh căng lên: “Sợ cái gì chứ, có anh ở đây mà vẫn không được à?”
“Thiếu Ngôn...” Dưới sự mạnh bạo của Quý Thiếu Ngôn, cuối cùng trong lúc gọi tên anh, Thích Nhan đã bật khóc.
Vào khoảnh khắc cuối cùng, cũng đã là nửa đêm về sáng.
Quý Thiếu Ngôn bế Thích Nhan lên lầu.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Một thiếu gia ai gặp cũng gọi một tiếng “cậu Quý” như này, dù cô đã nói hết nước hết cái, anh vẫn nằng nặc đòi ôm cô vào phòng tắm tắm rửa.
“Anh làm cho em phòng tắm có tranh tường họa cổ ở phòng bên, đến lúc đó chúng ta tắ m chung nhé?” Quý Thiếu Ngôn tự tay tắm rửa cho cô, bàn tay ướt nước cố tình chà lau cần cổ thon dài của Thích Nhan.
“Vâng.” Cô khép hờ mắt, đáp lại anh.
“Sao không nói thích?” Một tay anh giữ cằm cô, đôi môi nóng bỏng rơi xuống bả vai mảnh khảnh của cô.
Dường như Thích Nhan không thể nhẫn nhịn thêm được nữa, “Em cũng có nói không thích đâu.”
Quý Thiếu Ngôn mỉm cười, cứ thế ngắm người phụ nữ yêu kiều trong nước, sau đó dán vào người cô như chú cún con, “Nhan Nhan, Nhan Nhan.”
“Vợ ơi, em nói thích đi, hửm?”
Thích Nhan đẩy anh ra, “Thích.”
Quý Thiếu Ngôn bắt lấy tay cô, đặt bên má mình, nghiêng đầu hôn rải rác lên đó, “Ngoan quá.”
Hai người đùa giỡn rất lâu.
Cuối cùng khi lên giường, Quý Thiếu Ngôn chống một tay lên đầu, nhìn Thích Nhan đã buồn ngủ lắm rồi, như thể nhìn thế nào cũng thấy không đủ, còn nhéo chỗ này sờ chỗ kia.
“Thiếu Ngôn.” Cô ngăn anh lại, ngước mắt nhìn anh.
“Ừm.”
“Dạo này anh bận lắm à?”
Quý Thiếu Ngôn nằm ngửa ra, không phủ nhận, coi như đã thừa nhận.
“Về sau đi tiệc rượu uống ít thôi anh.” Bàn tay mềm mại của Thích Nhan chỉnh lại cổ áo cho anh, cũng không nói gì thêm nữa.
Dưới ánh đèn êm dịu trước giường, làn da của cô như món gốm sứ thượng hạng.
Quý Thiếu Ngôn kéo cô về phía mình, “Chỉ có thế thôi à, không có những cái khác?”
Thích Nhan nhìn người đàn ông điển trai trước mặt, cô ngập ngừng muốn nói rồi lại thôi, sau đó chỉ gật đầu.
Dáng vẻ này của cô, khiến con tim Quý Thiếu Ngôn lỡ mất một nhịp.
Anh ép cô quay người lại, sau đó hai đôi mắt nhìn vào nhau.
“Vợ ơi.”
Thích Nhan nghe thấy anh gọi cô suốt, “Sao thế?”
“Chúng mình sinh một đứa đi.”
...
Đầu xuân năm đó, Thích Nhan đã mang thai.
Quý Thiếu Ngôn càng bận rộn hơn cả trước đây, thi thoảng anh vẫn về nhà ở bên Thích Nhan.
Sau khi mang thai, ngoài thím Lý ra, Thích Nhan gần như không tìm được người nào có thể trò chuyện.
Nhà họ Thư ở bên Thành Bắc lại bày tỏ thiện chí, nói là muốn mời cô đến nhà chơi.
Mối quan hệ của Thích Nhan và Thư Ngọc Hoa tuy không hẳn là sâu đậm nhưng cũng không mấy xa lạ.
Thư Ngọc Hoa cũng được xem là người hiếm hoi mà cô có thể nói chuyện.
Đối phương cũng là một trong số ít người niềm nở với cô, bình thường cũng rất quan tâm, có gì ngon hay có gì thú vị đều gửi cho cô.
Thích Nhan nói nói sơ qua cho chú Lâm biết, rồi đi đến cuộc hẹn.
“Nhan Nhan, chờ trăng chờ sao, cuối cùng cũng chờ được em rồi.” Thư Ngọc Hoa thấy cô đến thì tỏ ra rất vui vẻ, “Em lại xinh hơn rồi.”
Thích Nhan cười, “Chị cũng thế.”
Thư Ngọc Hoa nhìn người phụ nữ trước mặt mà cô ta đã lâu không gặp, ánh mắt hơi đông cứng lại.
Từ khi Thích Nhan bước vào nhà họ Quý, những lời bàn tán trong giới thượng lưu về cặp vợ chồng này chưa bao giờ chấm dứt.
Trước đây, nhà họ Thích gia cảnh sa sút ở Giang Nam chưa từng lọt vào mắt của bọn họ.
Những người khác chỉ biết bàn tán, còn Thư Ngọc Hoa thì lại “tìm hiểu” cặn kẽ một phen.
Bốn năm trước, Quý Thiếu Ngôn đã đến Giang Nam bàn chuyện làm ăn. Sau khi quay về liền tuyên bố tin tức kết hôn.
Nhưng đây vẫn chưa phải nội dung gây sốc nhất.
Về sau Quý Thiếu Ngôn như đã thay tính đổi nết, một quý công tử phong lưu hào phóng vừa sửa đổi thói ăn chơi hưởng lạc, bóng dáng anh biến mất khỏi các trang bìa tạp chí giải trí lớn nhỏ đã đành, còn bắt đầu đi vào con đường cuồng chiều vợ khiến người ta líu lưỡi.
Người ở thành phố Ngân đều biết, Quý Thiếu Ngôn đã lấy một mỹ nhân sườn xám về nhà, đặt trong tim mà yêu chiều.
Đồ cổ nổi tiếng toàn thế giới, giá trị hàng trăm triệu, anh quyết định mua ngay ở buổi đấu giá mà chẳng chớp mắt lấy một cái, tặng cho Thích Nhan.
Anh tìm kiếm những nghệ nhân may sườn xám thủ công truyền thông ở khắp mọi nơi, chỉ để tạo đà cho nhà họ Thích vực dậy.
Mà những chuyện này, anh hoàn toàn không hề ngần ngại cho người khác biết.
Ánh mắt của Thư Ngọc Hoa rơi xuống cổ tay nhỏ nhắn của Thích Nhan, nơi đó có vòng ngọc phỉ thúy đắt đỏ, màu xanh lục đậm trong suốt. Đó là vòng tay mà tổ tiên nhà họ Quý truyền lại.
Quý Thiếu Ngôn hoàn toàn không hề giấu giếm sự ưng ý của anh với Thích Nhan.
Cô ta mím môi, miễn cưỡng ép mình rời mắt đi, cầm lấy cổ tay của Thích Nhan nói: “Cũng trùng hợp thật đấy, hôm nay anh trai chị cũng ở nhà, chúng ta ăn cơm cùng nhau chứ?”
Hôm nay Thư Thanh Hòa không đến công ty, từ sau khi Thích Nhan vào nhà, anh ta đã đứng ở một bên.
Thấy Thích Nhan nhìn qua chỗ mình, anh ta chỉ khẽ mỉm cười, dáng vẻ cực kỳ ôn hòa nhã nhặn.
“Được chứ.” Thích Nhan mỉm cười.
Trên bàn cơm, Thư Thanh Hòa ngồi ở phía đối diện hai người phụ nữ, thong thả ăn cơm, không xen miệng vào cuộc trò chuyện.
Nghe Thích Nhan và Thư Ngọc Hoa trò chuyện qua lại với nhau, Thư Thanh Hòa buông đũa xuống hỏi: “Thiếu Ngôn có đi cùng em đến đây không? Lâu lắm tôi không gặp cậu ấy rồi.”
Nhắc đến Quý Thiếu Ngôn, vẻ mặt của Thích Nhan vẫn không thay đổi, “Vâng, hai năm nay anh ấy vẫn luôn bận bịu, lần này là em qua đây một mình.”
Nhưng dù bận là thế, nhưng anh vẫn hứa hẹn rằng sau này sẽ cho cô một sự bất ngờ.
Sự bất ngờ như thế này Thích Nhan đã nhận được rất nhiều lần, nhìn dáng vẻ vô cùng chắc chắn của anh, cõi lòng cô đầy ấm áp.
“Dự án hợp tác với tôi trước đây đã kết thúc rồi, thế mà cậu ấy vẫn bận sao?” Thư Thanh Hòa cười nói, nhưng chẳng tỏ vẻ gì.
Thích Nhan chậm rãi uống canh, tỏ ra không hề bị tác động đến, “À, chắc là đang bận mấy việc khác.”
Thư Ngọc Hoa ở bên cạnh nghe thấy thế, không nhịn được nhìn Thư Thanh Hòa một cái, rồi quay sang nói với Thích Nhan: “Nhan Nhan, em cũng lơ là quá đấy, em không đọc tạp chí giải trí dạo gần đây sao?”
Nghe thấy thế, Thích Nhan hơi khựng tay lại.
“Chị thật lòng lo lắng cho em đấy. Dạo này Quý Thiếu Ngôn qua lại rất gần gũi với một nữ minh tinh, cũng bị chụp được mấy lần rồi...” Thư Ngọc Hoa tỏ vẻ như vừa mới phát giác ra, vội vàng che miệng lại, “A, thật ngại quá, chị nói nhiều rồi, trước đây nhìn dáng vẻ của hai người, còn tưởng là...”
Thần sắc của Thích Nhan nhanh chóng trở lại bình thường, “Không sao, anh ấy dự tiệc nhiều, thỉnh thoảng bị chụp được mà thôi.”
Thực ra trước đó cũng có một khoảng thời gian, cũng xảy ra tình trạng như này.
Lúc đó Quý Thiếu Ngôn đang bận rộn với dự án hợp tác với Thư Thanh Hòa, tin đồn anh dự tiệc với cô người mẫu trẻ nào đã được đăng trên mặt báo giải trí rất lâu.
Thích Nhan còn chưa hỏi, Quý Thiếu Ngôn về nhà đã giải thích cho cô trước tiên.
Nói là do Thư Thanh Hòa gọi đến, còn anh chẳng nhìn người ta lấy cái nào.
Còn bây giờ...
Hình như cách thời gian trước chưa được bao lâu.
“Không phải chị nói đâu nha, chuyện như này vẫn phải hỏi cho ra nhẽ, em dễ tính quá đấy Nhan Nhan.” Thư Ngọc Hoa thấy Thích Nhan không có vẻ gì là quýnh quáng, giọng cô ta hơi cuống lên.
Thư Thanh Hòa nhìn Thư Ngọc Hoa một cái, âm thầm cảnh cáo, “Ngọc Hoa, ăn cơm cho tử tế.”
“Anh, em đây là tốt cho Nhan Nhan đó.” Thư Ngọc Hoa bĩu môi, “Em cũng có nói sai đâu chứ. Nhan Nhan, em không tin tạp chí, chẳng lẽ em còn không tin anh trai chị sao, ngay cả anh ấy cũng lâu không gặp được Quý Thiếu Ngôn rồi...”
Thư Ngọc Hoa còn chưa nói xong, Thích Nhan giơ tay bịt miệng lại, hàng lông mày thanh tú nhíu lại.
“Sao thế?” Thư Thanh Hòa vội vàng hỏi, sán lại gần còn nhanh hơn cả Thư Ngọc Hoa.
Thích Nhan xua xua tay, mãi một lúc sau mới hít thở lại bình thường, “Em không sao, sau khi mang thai thì hay thế này.”
Tiếng đũa rơi vào trong bát, phát ra âm thanh chói tai.
“... Em có thai rồi ư?!” Thư Ngọc Hoa cất cao giọng lên, trong lúc cảm thấy khó tin, ánh mắt của cô ta rơi xuống bụng dưới bằng phẳng của Thích Nhan.
“Vâng, cũng được một thời gian rồi, vẫn chưa kịp nói cho mọi người.” Thích Nhan nở nụ cười dịu dàng, “Hai người cũng không biết.”
“Làm sao có thể...”
Thư Ngọc Hoa vẫn giữ vẻ mặt sửng sốt trước đó, bị Thư Thanh Hòa nhíu mày khẽ quát một tiếng, “Ngọc Hoa, sao em lại la toáng lên vậy.”
Bị anh trai quát, Thư Ngọc Hoa cắn môi, nhìn về phía Thư Thanh Hòa có sắc mặt không mấy tốt lành, “Anh, em có cố ý đâu.”
“Không sao, em không bị giật mình đâu.” Thích Nhan nhìn hai anh em nọ, “Không cần căng thẳng.”
Ăn cơm xong, Thích Nhan chỉ ngồi thêm một lúc rồi định ra về. “Em thấy không khỏe lắm, em về trước đây.”
Thư Ngọc Hoa nghe thấy thế bèn nói: “Chị tiễn em.”
“Cảm ơn, nhưng thật sự không cần đâu, chú Lâm đang đợi em ở ngoài rồi.” Thích Nhan uyển chuyển từ chối.
Đợi đến khi bóng dáng xinh đẹp biến mất ở ngoài cửa, Thư Ngọc Hoa vẫn giữa nguyên tư thế trước đó. Đứng đó một hồi, ánh mắt cô ta tối sầm xuống.
Trên khuôn mặt thanh tú ôn hòa thấp thoáng sự đố kỵ.
“Hừ, người ta vốn không thèm để ý đến anh.” Thư Ngọc Hoa nhìn sang Thư Thanh Hòa, nói bằng giọng cực kỳ coi thường.
Thư Thanh Hòa cứ đứng mãi ở huyền quan, một lúc sau anh ta mới khôi phục lại vẻ mặt bình thường, “Em cũng có chỗ nào tốt đẹp đâu.”
“Quý Thiếu Ngôn từng để mắt đến em lần nào chưa?” Thư Thanh Hòa hờ hững hỏi lại một câu, thành công khơi dậy những suy nghĩ cực kỳ xấu xa ẩn giấu trong lòng người ta.
Thư Ngọc Hoa bị nói kháy, mặt mũi lập tức đỏ bừng, sau đó hung dữ nói: “Như nhau cả thôi.”
...
Vào mùa thu, ngày mùng 8 tháng 8 Âm lịch.
Thích Nhan hạ sinh một cô con gái.
Đón nhận tin tốt lành, Quý Thiếu Ngôn đã tuyên cáo với toàn thành phố tin vui này. Không chỉ có thế, anh còn mua một vị trí quảng cáo trong vòng một năm trên ngọn tháp ven sông Ngân ở trung tâm thành phố, phát dòng tin chuyển động cả năm.
Chẳng mấy chốc, cửa nhà họ Quý tấp nập người đến thăm hỏi, liên tục không dứt.
Vào lúc tổ chức tiệc đầy tháng, Quý Thiếu Ngôn tay trái ôm vợ, tay phải bế cô con gái còn quấn tã.
“Quý Minh Châu, viên minh châu trên tay, che chở con bé cả đời vô tư.” Quý Thiếu Ngôn tươi cười, giới thiệu cho mọi người ý nghĩa tên gọi của con gái, nhưng ánh mắt lại nhìn sang Thích Nhan, giọng nói dịu đi, không biết nói đến Quý Minh Châu hay đang nói Thích Nhan, “Là bảo bối của tôi.”
Thích Nhan mỉm cười nhẹ nhàng, trong tiếng âm nhạc tươi vui, cô đặt tay lên bàn tay anh.
Chẳng bao lâu sau khi sinh con gái xong, Quý Thiếu Ngôn ở bên cạnh vợ mình, đồng thời bắt đầu mở dự án cỡ lớn mà anh nói trước đây.
Ý tưởng trước đây chỉ là bước khởi đầu và sẽ còn phải mất vài năm nữa mới chính thức thực hiện được. Hơn nữa với những thay đổi về chính sách, dự án có khả năng bị bỏ dở giữa chừng, dự án mấy tỷ gặp rủi ro lớn, tiền bạc cũng sẽ đổ sông đổ bể bất cứ lúc nào.
Tầng lớp quản lý cấp cao của dự án này ngày nào cũng sống trong lo sợ. Như sau khi có được lời của Quý Thiếu Ngôn, họ cũng đã bắt tay vào thực hiện.
Lại là một đêm khuya nữa, tiệc rượu diễn ra được một nửa, Quý Thiếu Ngôn từ trong phòng bao đẩy cửa ra ngoài.
Dạo này khẩu vị của Thích Nhan không được tốt lắm, tối nào cũng chẳng được ngủ yên.
Cứ cách một ngày anh lại gọi về nhà một lần, hỏi han thím Lý về tình hình của cô.
Sau đó, anh lại đích thân thay đổi mấy bác sĩ trung y đến nhà, điều dưỡng cho cô.
Theo lời thím Lý nói thì, nhìn chung Thích Nhan vẫn khá là ổn, trước đây tỏ ra hơi lạc lõng, dạo này con gái nhà họ Thư qua làm bạn cùng, cuối cùng cũng có một người để trò chuyện rồi.
Trước đây Thích Nhan còn có ý định ra nước ngoài cho thư thái, có lẽ bây giờ cô đã trở lại bình thường rồi.
Nói đến nhà họ Thư, Quý Thiếu Ngôn không có nhiều ấn tượng, anh chỉ nhíu mày lại.
Sự quan tâm của anh đều tập trung vào vợ của mình.
Tính cách của Thích Nhan tuy ôn hòa nhưng lại lạnh nhạt, sự dịu dàng toát ra từ trong cốt tủy.
Người bình thường không thể bước vào thế giới nội tâm của cô, cho nên đây cũng là nguyên nhân một số người không gần gũi với cô.
Nhưng cô lại rất dễ dỗ dành, chỉ cần hơi đối tốt với cô một chút là cô sẽ rất cảm kích và thỏa mãn.
Quý Thiếu Ngôn nhớ đến dáng vẻ khi gặp cô lần đầu tiên, hoạt bát dịu dàng, nhỏ nhắn xinh đẹp. Chỉ là khi theo anh về thành phố Ngân, cô ít nói đi trông thấy.
Biết rằng đấy lòng cô vẫn không mấy tình nguyện, anh vẫn muốn có cô, anh liền đề nghị với ông cụ nhà họ Thích.
Cuộc đời này anh sống một cách tùy hứng, từ nhỏ đến lớn anh đều là người nổi bật trong đám đông, cũng là một thiếu gia bước ra từ danh gia vọng tộc, cái gì anh muốn có được anh sẽ giữ thật chặt trong tay.
Thích Nhan cũng không phải ngoại lệ.
Dù thế nào, cuối cùng cô cũng là của anh rồi, không phải sao.
Đêm tân hôn, vào lúc anh đang làm cô một cách mãnh liệt, đối mặt với những giọt lệ long lanh của cô, dáng vẻ quyến rũ khóc lóc vì cơn sóng tình của cô, Quý Thiếu Ngôn giao nộp chính mình, đồng thời ghé vào tai cô mà nói: “Cuối cùng em cũng là của anh.”
Thầm nghĩ tình trạng này sẽ kéo dài cho đến cuối cuộc đời, Quý Thiếu Ngôn bỗng dưng nảy sinh cảm giác sung sướng.
Bên cạnh bữa tiệc là ban công lộ thiên, anh vừa mới đứng đó một lúc, lập tức có một nữ minh tinh chủ động lại gần, cười duyên dáng, “Sếp Quý, anh uống nhiều rượu nên thấy khó chịu sao, cần em giúp đỡ không?”
Quý Thiếu Ngôn đã uống một chút rượu, nhưng cũng chưa đến mức ngà ngà say.
Tối nay, như thường lệ, anh vẫn trực tiếp đuổi người đi.
Những nữ minh tinh này đa phần đều đi theo người ta đến đây, nhưng hễ gặp được anh là thể nào cũng nảy sinh những suy nghĩ vớ vẩn.
Thành phố Ngân vào đêm nay, bầu trời cực kỳ u ám. Nơi chân trời là màn trời nặng trĩu, tựa như món quà được thượng đế ban tặng.
Bầu trời nặng nề chùng xuống, chèn ép khiến người ta không thể hít thở được.
Cõi lòng Quý Thiếu Ngôn mờ mịt, chỉ cảm thấy tâm tư ngổn ngang trăm mối.
Cơn gió thổi qua mang theo hơi lạnh thấu xương, trực tiếp len lỏi vào trong đầu gối nhiễm hơi lạnh của anh.
Anh vừa muốn gọi một cú điện thoại thì màn hình lập tức sáng lên.
Là cuộc điện thoại của trợ lý của anh.
Quý Thiếu Ngôn thong thả nhận máy, còn chưa kịp nói gì thì đã chết sững tại chỗ.
Điện thoại rơi xuống đất, dư âm bên tai cũng bị gió thổi bay, từng hình ảnh hư ảo chồng chất kéo đến.
Trái tim anh bị rạch một lỗ hổng đầm đìa máu.
Anh đau đến mức đờ đẫn.
Trái tim anh tựa như bị đục rỗng, mở ra quãng thời gian truy tìm và nhớ nhung suốt mười mấy năm sau.