“Thiếu Ngôn...” Thư Ngọc Hoa nhẹ nhàng đặt một một bát canh bồi bổ đã hầm xong xuống bàn đọc sách của Quý Thiếu Ngôn, đẩy về phía ông, “Đây là canh do em tự hầm cho anh, anh nhớ nếm thử.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Trong lúc lơ đãng, bà ta cố tình để lộ ra đầu ngón tay bị phỏng đỏ bừng.
Rồi sau đó nhanh chóng rụt tay lại.
Quý Thiếu Ngôn chẳng buồn liếc mắt, để mặc bà ta muốn làm gì thì làm. Cuối cùng ông mới ngả người ra sau, uể oải tựa lưng vào ghế.
“Thư Ngọc Hoa, ai cho cô vào đây?”
Dáng vẻ của ông biếng nhác, từ đầu đến cuối không động vào những thứ bà ta đưa đến.
“Em thấy anh ở trong thư phòng lâu quá, từ công ty về nhà là vào thư phòng làm việc ngay. Chắc là anh mệt rồi nhỉ, có muốn nghỉ ngơi không?”
Quý Thiếu Ngôn chỉ nhếch miệng cười, chẳng nói chẳng rằng, đôi mắt đào hoa ẩn chứa những ý nghĩ sâu xa nhìn về phía bà ta.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Ông vốn có vẻ ngoài ưa nhìn bẩm sinh, bao nhiêu năm trôi qua, khí thế trầm tĩnh của người lãnh đạo càng khiến ông trở nên quyến rũ anh tuấn.
Vào cái năm xảy ra chuyện, một số người biết chuyện đều cho rằng ông không thể vượt qua được, chẳng ai tìm được ông.
Cuối cùng, vẫn là Quý Thiếu Ngôn tự quay về quản lý Quý Thị, thủ đoạn tàn nhẫn gần như không có chút tình người.
Có người nảy sinh ý định muốn ông đi bước nữa, nhao nhao tiến cử con gái nhà mình, đều bị ông từ chối hết thảy.
Sau đó, tất cả đồ đạc và sự vật liên quan đến Thích Nhan ở trong nhà họ Quý, đều bị khóa chặt trong quá khứ.
Kể từ đó, Thích Nhan cũng trở thành nốt chu sa trên ngực ông, trở thành một sự tồn tại không thể công khai.
Bao nhiêu năm qua, Quý Thiếu Ngôn vẫn không lấy thêm vợ.
Cho đến năm ngoái, Thư Thanh Hòa thương lượng với Quý Thiếu Ngôn một lần nữa, ông không mặn không nhạt đáp một câu, “Được thôi.”
Tâm nguyện bấy lâu trở thành hiện thực, vào buổi tối mà Quý Thiếu Ngôn nhận lời, Thư Ngọc Hoa không thể ngủ được.
Bà ta nhìn chằm chằm bầu trời ngoài ô cửa sổ, nhìn từng chiếc máy bay lướt qua.
Mặc dù không ngờ được rằng, Quý Thiếu Ngôn cương quyết kéo dài bao nhiêu năm mới nhận lời, nhưng dù sao cũng lâu như vậy rồi, thắng lợi ở ngay trước mắt, bà ta cũng chẳng có gì để ôm lòng oán trách cả.
Mà đến giờ này, từng cái nhíu mày từng nụ cười của bà ta đều mang vẻ đẹp dịu dàng của người con gái sông nước Giang Nam.
Mặc dù không thể xua tan hình bóng của người kia, nhưng nó vẫn phát huy tác dụng, không phải sao?
Mặc dù biết rõ Quý Thiếu Ngôn nhận lời là vì có liên quan đến manh mối mà Thư Thanh Hòa đưa ra, nhưng, người chết không thể sống lại.
Móng tay gần như găm vào lòng bàn tay, bà ta hưng phấn đến mức vẻ mặt cũng trở nên méo mó.
Dòng suy tư quay trở lại.
Bà ta dịu dàng nhìn về phía Quý Thiếu Ngôn.
Chỉ có điều... chẳng đợi Thư Ngọc Hoa lên tiếng một lần nữa, điện thoại của Quý Thiếu Ngôn nhận được cuộc gọi liền đổ chuông.
Trong thư phòng rộng thênh thang, tiếng chuông điện thoại đặc biệt vang.
Quý Thiếu Ngôn liếc qua Thư Ngọc Hoa rồi ngón tay thon dài khẽ chấm vào màn hình.
Điện thoại đã được mở loa ngoài.
Giọng nói trong điện thoại vừa êm tai vừa nũng nịu, điệu đà như có thể vắt ra nước, “Sếp Quý, cuối cùng anh cũng nhận điện thoại của em rồi, bên chỗ chúng em đang có buổi tiệc, anh có muốn tham gia không?”
Quý Thiếu Ngôn cứ bật loa ngoài như thế, chỉ khẽ cười hoặc “ừm” mấy tiếng, khiến cho cho người ở đầu bên kia bấn loạn.
Tuy cuộc gọi chỉ vỏn vẹn mấy phút ngắn ngủi, nhưng đối với Thư Ngọc Hoa lại dài như đã trôi qua cả thế kỷ.
Trước đây người ngoài đã bàn tán xôn xao, nói rằng tin đồn bên ngoài của Quý Thiếu Ngôn hết bài này đến bài khác, người mẫu diễn viên trẻ có cả, chính là không coi trọng Thư Ngọc Hoa được bước vào nhà họ Quý này.
Sao Thư Ngọc Hoa lại không biết những chuyện này? Trong lúc Quý Thiếu Ngôn đang muốn thay đổi người, bà ta đã đến trừng trị từng người, không bỏ qua một người phụ nữ nào.
Đồng thời, bà ta cũng biết được một số chuyện được giấu kín đằng sau.
Mối quan hệ của Quý Thiếu Ngôn và những người kia chỉ là mối quan hệ chơi bời, ông không hề tiến thêm một bước nào.
Cộng thêm mức độ chiều chuộng của ông với Quý Minh Châu, có lẽ cả đời này ông sẽ không có thêm đứa con thứ hai.
Đây cũng được coi là một chuyện khiến Thư Ngọc Hoa an tâm phần nào. Cho dù có thật sự là vì người nào khác đi chăng nữa, ông cũng chưa từng làm chuyện hồ đồ thật sự.
Nhưng bây giờ... Quý Thiếu Ngôn đang ngang nhiên làm bà ta bẽ mặt.
Thư Ngọc Hoa nghĩ tới những hành vi trắng trợn không chút kiêng nể của ông dạo gần đây, nếu cứ tiếp tục như này, mặt mũi của bà ta để đâu cho được?
Bà ta không giống Thư Thanh Hòa, còn lấy được vợ. Vì Quý Thiếu Ngôn, bà ta đã chịu đựng luồng dư luận từ khắp mọi nơi, vì để che tai mắt thiên hạ, bà ta từng quen mấy người bạn trai, nhưng chưa từng lấy chồng.
Bà ta chỉ đợi Quý Thiếu Ngôn.
“Thiếu Ngôn, em vào nhà cũng lâu lắm rồi. Hôm nay anh cũng ở nhà, có đến... phòng em không?” Thư Ngọc Hoa cắn môi, để lộ ra bả vai trắng ngần, lấy can đảm bước về phía ông.
Bà ta chỉ muốn tranh thủ cho chính mình, thể nào Quý Thiếu Ngôn cũng có thời điểm cần giải tỏa, không thể nín nhịn mãi như vậy được.
Từ khi bà ta vào nhà họ Quý, hai người vẫn luôn chia ra ngủ hai phòng. Mà bất cứ căn phòng nào khác, ông đều không cho phép Thư Ngọc Hoa động vào.
Thím Lý và chú Lâm ở nơi này cũng đối xử không mặn không nhạt với bà ta.
Trước đây, khi bà ta đến nhà họ Quý bầu bạn với Thích Nhan, thím Lý vẫn khá là niềm nở. Sau này khi bà ta đặt chân vào nhà họ Quý, cái thái độ kia vô hình trung khiến người ta cảm thấy khó mà chịu nổi.
Bà ta bóng gió nhắc đến chuyện này với Quý Thiếu Ngôn.
Kết quả cái mà bà ta nhận được là, bà ta xen vào quá nhiều việc.
Ngụ ý chính là, không hề để bà ta vào trong mắt.
Sự không cam tâm bị vùi chôn đã lâu, cuối cùng vào tối nay, đã bị cú điện thoại kia phá vỡ vỏ bọc, nhen nhóm thành ngọn lửa hừng hực, thiêu đốt trái tim bà ta.
Để phù hợp với sở thích của Quý Thiếu Ngôn, áo ngủ của Thư Ngọc Hoa đều phỏng theo kiểu dáng của sườn xám.
Nhưng bộ cánh lại có thêm nhiều ý đồ, bộ phận quan trọng được thay thế bởi lớp vải ren mỏng.
Xuân sắc bất chợt hiện ra, muốn đậy mà càng lộ, kín đáo mơ hồ, mới là thứ mà đàn ông thích nhất.
Trong mắt Thư Ngọc Hoa, chẳng phải Thích Nhan cũng chỉ cần dựa vào những mánh khóe này để dụ dỗ Quý Thiếu Ngôn sao?
Khuôn mặt thanh thuần nhất, giọng điệu ngây thơ vô tội nhất nhưng lại làm những chuyện để quyến rũ người ta. Khiến thiếu gia nhà họ Quý mê như điếu đổ, bất chấp mọi thứ, cũng chẳng đếm xỉa đến những lời khuyên răn của người trong gia tộc, chỉ vài lần gặp gỡ đã nằng nặc muốn rước người ta về nhà.
Thư Ngọc Hoa này, cũng biết làm như thế.
Quý Thiếu Ngôn nhìn bà ta trút bỏ chiếc áo choàng mỏng manh bên ngoài, châm một điếu thuốc ngậm trên môi, điềm nhiên quan sát bà ta.
Trong làn khói vấn vít, khuôn mặt ông biếng nhác mê ly.
Sau đó Quý Thiếu Ngôn gẩy tàn thuốc, đứng dậy, “Thư Ngọc Hoa, đã vào nhà họ Quý thì an phận chút đi. Đừng cho rằng tôi không biết thứ được bỏ vào trong bát canh.”
Khi đi ngang qua bà ta, ông nhướng mày lên, liếc qua trước ngực bà ta, “Tôi không có hứng thú với sân bay.”
Thư Ngọc Hoa đứng chết trân tại chỗ, nhìn theo bóng lưng của ông với ánh mắt không thể tin nổi.
Trước đây Quý Thiếu Ngôn đã nói như này một lần, khiến bà ta khó chịu mất một khoảng thời gian, đây chính là chuyện đâm thẳng vào lòng bà ta.
Người trước đó eo thon ngực đầy, mềm mại tận xương.
Lòng tự tôn Thư Ngọc Hoa khó khăn lắm mới vực dậy được, lại bị ông dùng mũi kim chọc thủng lỗ chỗ.
...
Trong nhà có thêm một Thư Ngọc Hoa, Quý Minh Châu cảm thấy không vui chút nào.
Cảm xúc yêu ghét của cô đều viết hết ở trên mặt, đó là sự chán ghét một cách rõ ràng.
Nhưng đã đến bước này, một Quý Thiếu Ngôn trước nay chiều chuộng con gái lại không đuổi người ta đi, đây cũng coi như một chuyện “hiếm lạ trên đời”.
Mỗi lần Quý Minh Châu âm thầm nhắc đến chuyện này đều khiến Quý Thiếu Ngôn bật cười.
Trợ lý đi theo ông bao nhiêu năm, nhìn thấy cảnh tượng này cũng góp ý đôi câu.
“Tôi tự có kế hoạch của mình, Minh Châu không hiểu, đến cậu cũng không hiểu ư?” Quý Thiếu Ngôn thong thả nói.
Trợ lý trầm mặc giây lát, nghĩ đến sếp của mình cô đơn bao nhiêu năm qua.
Thực ra, thời điểm cô đơn nhất vẫn là quãng thời gian tiểu thư sang Úc du học.
Bên cạnh Quý Thiếu Ngôn thật sự chẳng còn ai nữa.
Nhưng nói đến một phương diện khác, thì không còn “cô đơn” như vậy nữa...
Trợ lý trả lời thực lòng: “Có cô người mẫu qua lại trước đây khăng khăng đòi gặp sếp, nói nếu lần này sếp không đến chỗ hẹn, cô ta sẽ chạy đến công ty chặn đường sếp.”
“Tùy.” Dạo này Quý Thiếu Ngôn không có lòng dạ nào, cũng chẳng buồn diễn cho xong mấy màn kịch gặp dịp mua vui bên ngoài nữa.
Cùng với năm tháng dần trôi, sự trống vắng bị chôn sâu trong đáy lòng cuối cùng lại ùa về một lần nữa. Khi màn đêm buông xuống, nó sẽ cuốn người ta vào trong vòng xoáy hồi ức bất tận, không thể nào thoát ra được.
Kể từ lúc điều tra được một số manh mối về sự việc năm ấy, Quý Thiếu Ngôn luôn có mặt ở thành phố Ngân, bắt gặp bóng lưng giống người đó mấy lần.
Cũng không biết có phải là ảo giác của ông hay không.
Trong lúc cầu khẩn trong hối hận, hy vọng hão huyền trong vô vọng, đây gần như là lời độc thoại của ông mỗi năm: Nếu như năm ấy, ông không bận rộn như thế, thì có lẽ hai người sẽ có nhiều kỷ niệm hơn.
Nhưng trong những khoảnh khắc chập chờn giữa tỉnh và mê, ông chưa từng tin rằng, Nhan Nhan của ông đã thật sự rời xa ông rồi.
Vào năm ấy công nghệ chưa phát triển, có rất nhiều chuyện không thể kiểm chứng, điều này đã trở thành gút mắc mới trong lòng ông.
...
Đầu thu, mưa rơi tí tách.
Chạng vạng tối, bầu trời mờ tối buông xuống cùng chiếc lá vàng xơ xác.
Quý Thiếu Ngôn ra khỏi công ty, đúng lúc lái xe đi ngang qua một con đường quen thuộc.
Nơi đây có ngọn tháp ven sông Ngân của thành phố.
Trên đỉnh tháp có nhà hàng kiểu Pháp, là nơi ông thường xuyên lui tới rất lâu trước đây.
Quý Thiếu Ngôn đặt tay lên vô lăng, nghiêng mặt về nơi đó, sau đó từ từ dừng xe ở bên lề đường.
- -
Năm ấy, lần đầu tiên anh gặp lùm xùm thị phi sau khi kết hôn được ba năm.
Tuy anh đã đích thân đè tin đồn xuống, nhưng sau khi về nhà, anh vẫn giải thích với Thích Nhan, một hành động đi ngược lại với tình cách không thích giải thích của anh.
Về sau Quý Thiếu Ngôn nghiền ngẫm lại cẩn thận, phát hiện ngày hôm đó anh về nhà, còn chưa lên tiếng thì đã thấy Thích Nhan ngồi trong phòng khách đợi anh, khác với thường ngày. Tuy cô không nói gì về chuyện này, nhưng một mình cô ngồi lặng ở đó một cách lẻ loi, nhưng lại không trốn tránh.
Sau đó anh dẫn cô đi tận hưởng bữa tối dưới ánh nến ở nơi này.
Vì lúc đó đã khuya, cảnh sông bên tòa tháp đầy mông lung, anh đã dành cho cô một màn trình diễn pháo hoa. Vào giây phút pháo hoa bắn lên bầu trời, Thích Nhan bị anh đè lên ô cửa kính sát đất trong suốt, khom lưng tiếp nhận sự mạnh bạo của anh.
Anh giày vò cô, ngậm cắn vành tai xinh xắn của cô một cách xấu xa, xoay mặt cô lại, cắn vào chóp mũi của cô, bàn tay nhào nặn bánh bao không chịu lơi lỏng.
Vào khoảnh khắc cực hạn nhất, anh nở nụ cười hư hỏng, “Vợ ơi, hôm nay em chủ động thật đấy.”
Dường như anh loáng thoáng cảm nhận được những suy nghĩ thầm kín của cô, Quý Thiếu Ngôn lại hiếm có lần lên tiếng cam đoan: “Không có chuyện đó đâu, về sau còn xảy ra chuyện như thế này thì em cứ đánh anh, phạt anh như nào cũng được.”
Nói đến từ “phạt”, anh cố tình nói đế vào mấy lời dâ/m đãng, động tác cũng trở nên chậm rãi, mơ/n trớ/n dính dớp.
Nhưng lúc đó một người phụ nữ ngoan hiền như Thích Nhan, lại thật sự nghiêm túc nhận lời anh.
...
Từng dòng hồi ức trào dâng, có lẽ người khác sẽ cảm thấy bao nhiêu năm trôi qua đã sớm lãng quên đến mơ hồ, nhưng Quý Thiếu Ngôn thì không.
Ông nhớ rõ từng cái nhíu mày từng nụ cười, từng nơi trên cơ thể Thích Nhan.
Kể cả lần gặp đầu tiên ở Giang Nam. Hôm ấy cũng là một ngày mưa lất phất như hôm nay, cô đội lá sen lên đầu làm ô, không phát giác ra sự tồn tại của ông. Cô ngồi trên phiến đá xanh đếm từng hạt sen một, cổ tay trắng nõn tựa như chỉ bẻ một cái là gãy được.
Không muốn nhớ lại những hình ảnh này, Quý Thiếu Ngôn nhấc tay bóp trán.
Vào lúc Quý Thiếu Ngôn chuẩn bị nổ máy phóng đi, ông ngước mắt lên, một bóng dáng lướt qua khóe mắt.
Sự tương đồng và sự quen thuộc quá đỗi, khiến con tim ông chợt ngừng đập trong phút chốc.
Dạo gần đây ông nhìn thấy quá nhiều lần rồi.
Nhưng dự cảm ngày hôm nay lại mãnh liệt, chỉ một góc mặt nghiêng đã khiến lòng dạ ông rối bời.
Quý Thiếu Ngôn như bị ma nhập, ông mở cửa xe ra, đội mưa chạy ra ngoài.
Dường như Thượng đế đang ngầm ám chỉ cho ông, nếu không có lần này thì sẽ vuột mất một lần nữa.
Một bước, hai bước, càng lúc càng đến gần.
Quý Thiếu Ngôn sải chân dài bước qua, trực tiếp kéo cổ tay người phụ nữ lại. Độ lực lớn tới nỗi trực tiếp khiến người phụ nữ phía trước quay phắt lại, đối mặt trực diện với ông.
Người trước mắt ông có đôi mắt hạnh ướt như ngậm nước chứa sương.
Hàng lông mày thanh tú thon gọn, đôi môi đỏ thắm, gương mặt trắng ngần như gốm sứ.
Người phụ nữ tỏ ra ngơ ngác, vì đột ngột bị kéo lại, bà kinh ngạc tới nỗi chiếc ô trong tay cũng nghiêng qua.
Bà bị người ta túm hơi đau, nhưng sự giáo dưỡng tử tế và bản tính thôi thúc, bà vẫn tỏ ra nhẫn nại tốt bụng hỏi, “Anh à, anh có chuyện gì sao?”
Vào khoảnh khắc bà cất lời, bà nhìn thấy người đàn ông điển trai đội mưa, đứng dưới màn đêm mùa thu tịch liêu này, cất giọng khàn đặc.
Ông nói: “Nhan Nhan.”
Mưa ngày một lớn hơn, làm ướt những lọn tóc đen trước trán người đàn ông, nước mưa chảy dọc xuống sống mũi cao thẳng và bờ môi mỏng của người đàn ông.
Nhưng dường như ông không cảm nhận được chút nào.
Đôi mắt đào hoa nhìn bà trân trân, trong đó cháy bùng ngọn lửa gần như là điên cuồng. Như ngọn lửa của sự sống và cái chết, tựa như ánh sáng, vĩnh viễn không bao giờ lụi tàn.
Tâm trí người phụ nữ chấn động, sự tốt bụng nhất quán cũng hơi bị lung lay vào lúc này, nhưng bà vẫn tốt bụng, cầm ô nghiêng về phía ông.
Sau đó, bà nhẹ nhàng rụt tay lại, nhằm giãy khỏi tay ông, “Chắc anh nhận nhầm người rồi, tên tôi là... Liễu Khê, không phải Nhan Nhan gì đó.”