Chiến Dịch Mùa Hè

Chương 17



Edit: Thuỳ Linh

❀✿❀

Hai người thương lượng trong chốc lát rồi quyết định chủ động xuất kích.

Không phải là cặp đôi kia bảo tìm Chúc Úy Hàng có việc sao, ở đây chờ hai người không bằng trực tiếp tới hỏi bọn họ có chuyện gì. Chúc Úy Hàng muốn một mình xuống lầu, nhưng Lương Nhạc không chịu, cứng đầu đòi đi theo anh. Hỏi lí do thì cô bảo là sợ anh bị họ bắt nạt.

Chúc Uý Hàng đứng ở trước cửa phòng họ.

Lương Nhạc theo sau anh, cẩn thận dò đầu ra, “Gõ cửa đi.”

Chúc Úy Hàng duỗi tay đẩy đầu cô về, vươn tay chuẩn bị gõ cửa thì căn phòng yên tĩnh phát ra âm thanh, hơn nữa còn rất gần —

Hai người đó ở ngay phía sau cửa.

Chúc Úy Hàng và Lương Nhạc đều sửng sốt, vội vàng lùi về sau mấy bước. Giây tiếp theo, khóa cửa giật giật, không kịp tự hỏi mà hai người hoảng loạn chui vào nhà vệ sinh đối diện.

Lương Nhạc định đóng cửa lại thì bị Chúc Úy Hàng ngăn cản, anh đẩy cô vào phía sau cửa.

Lương Nhạc chưa kịp phản ứng thì thì bị ép giữa cánh cửa và bức tường, cánh tay phải dính chặt vào cơ thể ấm áp của anh trong nháy mắt —

Cả hai đang nấp sau cánh cửa nhà vệ sinh trong một tư thế rất cẩn trọng.

Lương Nhạc nghĩ lại lần trước cũng trốn sau cánh cửa, khoảng chừng là hồi tiểu học cô chơi trốn tìm cùng Chúc Úy Hàng, bây giờ thì hai người trốn ở đây. Cô quay đầu nhìn người bên cạnh, Chúc Úy Hàng gần như đang đứng dựa vào tường, phần lưng dính trên nền gạch men sứ, lén la lén lút như ăn trộm sợ người khác phát hiện.

Kẻ trộm thấy cô đang nhìn mình thì cũng rũ mắt nhìn cô, anh liếc mắt một cái, khẽ mở miệng: “Im lặng.”

Lương Nhạc méo miệng, hất cằm khinh thường như muốn nói: “Ai mà không biết bây giờ cần phải im lặng?”

Trái tim cô đập thình thịch, đột nhiên có cảm giác như đang đóng phim vậy, là một bộ phim hành động bom tấn. Ngoài cửa là những người xấu, cô trốn trong nơi tối tăm chuẩn bị giáng cho kẻ thủ ác một đòn lớn. Nhưng mà… đồng bọn bên cạnh cô dường như không đáng tin cậy, cô liếc nhìn anh theo bản năng.

Vừa lúc Chúc Úy Hàng cũng nhìn cô chằm chằm, trong nhà vệ sinh không bật đèn, nhưng Lương Nhạc lại nhìn thấy rõ mặt anh, đôi mắt rất sáng, cô hồi hộp mím môi lại.

Đột nhiên cô thấy buồn cười, cánh tay giật giật chạm vào mu bàn tay anh, anh sửng sốt, toàn thân cứng đờ như con chuột bị dẫm vào cái đuôi.

Lương Nhạc cảm thấy phản ứng của anh thú vị nên cô chạm tiếp, thậm chí còn dùng ngón tay cào vào mu bàn tay anh, ý khiêu khích vô cùng rõ ràng.

Dường như Chúc Úy Hàng không nhịn được nữa, anh hít sâu một hơi, đột nhiên lật tay lại, bọc lấy bàn tay tinh nghịch của cô, làm cô không thể động đậy nữa.

Trong một giây bàn tay bị bao lấy, trái tim Lương Nhạc ngừng đập, thậm chí còn muốn hét to lên nhưng cô nhịn xuống. Cô giãy giụa muốn thoát ra nhưng bị Chúc Úy Hàng nắm chặt.

Cô trừng anh, anh cũng nhìn cô.

Cô dùng đầu đâm vào người anh, anh vững vàng dùng bả vai đỡ đòn công kích của cô.

Cô mắng anh bị điên, anh bảo cô im lặng.

Ngoài cửa có động tĩnh, cặp đôi kia hình như đang ra ngoài phòng, bọn họ nghe tiếng cánh cửa kêu “kẽo kẹt”, sau đó là tiếng nói chuyện của cặp đôi —

Ngô Thành Hải thấp giọng hỏi Đường Mai Trân: “Có chắc là bỏ vào chưa?”

Đường Mai Trân: “Rồi mà, bỏ trên giường cậu ta rồi. Hình như cậu ta về nhà được một lúc rồi, để bây giờ em lên là được.”

Rất rõ ràng đồ vật đó là áo lót màu da.

Lương Nhạc giương mắt nhìn Chúc Úy Hàng, thấy mày anh nhíu chặt, tâm tư cũng nặng nề hơn. Ngón tay động đậy không được tự nhiên, vừa lúc cọ vào lòng bàn tay anh, Chúc Úy Hàng nhìn cô, nắm chặt lại.

Giờ phút này Lương Nhạc không có tâm tư so đo với anh việc nhỏ này, chỉ nín thở nghe động tĩnh bên ngoài cửa.

Ngô Thành Hải đẩy Đường Mai Trân lên lầu: “Em quyến rũ cậu ta trước, nếu thành công thì hỏi cậu ta thêm người được không. Đàn ông con trai vào thời điểm đó rất hưng phấn, dường như là sẽ không từ chối, anh sẽ chờ ngoài cửa, khi nào cả hai người được rồi thì anh vào.”

Đường Mai Trân chần chừ trong giây lát: “Cậu ta sẽ đồng ý không?”

Ngô Thành Hải cười một tiếng: “Anh cho cậu ta xơi bạn gái mình mà cậu ta có thể không đồng ý à?”

Đường Mai Trân không nói nữa.

Lúc sau là tiếng đi lên lầu.

Tam quan của Lương Nhạc bị sụp đổ trong một thời gian ngắn. Lúc này cô còn chấn động hơn gấp mười lần lúc nãy nữa, trái tim như muốn vọt ra cổ họng. Gương mặt nhăn nhúm lại.

Nhớ tới những gì Ngô Thành Hải nói lúc nãy, cô sinh ra cảm giác chán ghét, không nói gì mà giương mắt nhìn Chúc Úy Hàng.

Dường như anh cũng bị dọa, trong mắt là sự khó có thể tin.

Lương Nhạc nhấp miệng, không biết nên nói gì.

Trong bóng đêm, trái tim hai người đập loạn xạ, không khí xung quanh cũng nóng hừng hực. Lương Nhạc thấy hoàn cảnh bây giờ có hơi mập mờ, cô mất tự nhiên cục cựa tay mình. Chúc Úy Hàng không nắm nữa, cô rút tay mình ra, sau đó cảm thấy lòng bàn tay và mu bàn tay có chút ẩm ướt.

Lòng bàn tay là mồ hôi của cô, Chúc Uý Hàng cũng đổ mồ hôi dính trên mu bàn tay cô.

Đột nhiên cô cảm thấy mặt mình nóng lên, cúi đầu điều chỉnh hô hấp, vừa rồi cô vô thức véo trong lòng bàn tay, lòng bàn tay tê dại.

Sau khi Đường Mai Trân lên lầu thì Ngô Thành Hải vào phòng, dường như đang chuẩn bị cái gì đó, anh ta vừa đóng cửa phòng thì Chúc Úy Hàng và Lương Nhạc chạy ra khỏi cửa ở phía sau, không dám chạy lên lầu mà hai người rón ra rón rén xuống lầu.

Bà nội đã ngủ sớm, đèn ở lầu một cũng không được bật.

Lương Nhạc vào kho chứa đồ, chờ Chúc Úy Hàng vào rồi thì cô vội vàng đóng cửa, thuận tiện khóa luôn.



Vở kịch nhỏ:

Lương Nhạc: Tại sao chúng ta phải trốn?

Chúc Úy Hàng: Không biết nữa… Chắc bà chị phóng túng kia muốn tụi mình đóng phim hành động thay vì phim tình cảm.

Lương Nhạc: Vậy tại sao tụi mình lại nắm tay?

Chúc Úy Hàng: Người đọc không chờ nổi nữa.