Lương Nhạc bật đèn lên một cái “tách”, rồi kéo bức màn lại, mới nhìn phía sau Chúc Úy Hàng, hỏi: “Bọn họ đang dàn cảnh sao?”
Chúc Úy Hàng nhíu chặt mày, trầm ngâm trong chốc lát mới chần chừ nói: “Không phải… Hình như là một kiểu kích thích.”
Lương Nhạc đầy dấu chấm hỏi: “Cái gì cơ?”
Chúc Úy Hàng nghĩ làm sao để giải thích cho cô, anh nói: “Đại khái là cuồng bị cắm sừng… Là kiểu muốn được bạn gái cắm sừng mình.” Anh cũng thấy khó để nói, tiếng Chúc Úy Hàng càng nhỏ lại, anh suy đoán: “Chắc làm thế để tăng sự kích thích?”
Đây là lần đầu tiên Lương Nhạc nghe thấy việc này, nhưng căn cứ vào cuộc đối thoại hồi nãy của cặp đôi kia thì cái suy đoán này chắc như ván đóng thuyền, “Biết nhiều quá nhỉ.”
Cô lại hỏi: “Bọn họ theo dõi cậu sao?”
Chúc Úy Hàng cũng thấy phiền não, khó giải quyết, anh rầu rĩ lên tiếng.
Lương Nhạc suy nghĩ trong chốc lát rồi tiến lên vỗ vai anh: “Nếu chỉ thèm thân thể thì cũng không phải là khó làm.”
Chúc Úy Hàng nhấc mắt nhìn cô, “Ừm?”
Lương Nhạc nói nhẹ tựa lông hồng: “Cậu không muốn bị dụ dỗ nên cậu sẽ không bị trúng thuốc mê đúng không?” Giây tiếp theo, cô đột nhiên trợn mắt: “Cậu sẽ không bị họ quyến rũ đấy chứ?” Ánh mắt ngay lập tức đổi thành chán ghét, dừng trên mặt Chúc Úy Hàng.
Chúc Úy Hàng đánh lên cổ tay cô.
Lương Nhạc bị đau rút tay về.
Chúc Úy Hàng thờ ơ nói: “Mình buồn rầu vì suy nghĩ làm thế nào để đuổi bọn họ đi, chứ không phải như suy nghĩ vớ vẩn của cậu đâu.”
Lương Nhạc che lại cánh tay đang ửng đỏ vì bị anh đánh, cúi đầu chà tay: “Sao lại vớ vẩn? Lúc nãy cậu không nghe Ngô Thành Hải nói à? Đàn ông ai cũng giống nhau cả, sẽ không từ chối đâu.”
Chúc Úy Hàng hừ một tiếng, nâng cổ tay cô lên nhìn dưới ánh đèn, xác nhận cô không ăn vạ thì mới buông tay.
Khi Chúc Úy Hàng nắm lấy tay cô trong giây đó, đột nhiên Lương Nhạc nhớ đến cảnh tượng hai người nắm tay nhau sau cửa nhà vệ sinh, bên tai cô nóng lên.
Cô tức giận rút tay về, đỏ mặt đánh anh một cái mạnh, rồi mới nguôi giận.
Chúc Úy Hàng nhíu mày, nhe răng trợn mắt che lại bả vai.
Lương Nhạc không tin anh bị đánh đau vì ở trước mặt đối phương thì hai người rất thích diễn.
Chúc Úy Hàng thấy cô không tin nên anh cũng không diễn nữa, đứng dậy nhìn cô chăm chú, nhẹ giọng nói: “Anh ta nói bậy đấy.”
Lương Nhạc hỏi: “Vậy cậu chắc chắn bao nhiêu?”
Lần này Chúc Úy Hàng bị hỏi đến nghẹn họng: “Mình không biết, nhưng một người đàn ông bình thường thì làm sao có thể để người mình yêu lên giường với người khác chứ.” Nói xong rồi lại nhỏ giọng mắng: “Đồ điên…”
Lương Nhạc chớp mắt, cô không thể kiềm chế được bản năng “Trêu chọc Chúc Úy Hàng”, cô nhíu mày hỏi anh: “Cậu có khuynh hướng đó không?”
Chúc Úy Hàng nghe thấy thì buồn cười, cong môi nhìn cô chằm chằm, nhưng lời anh nói lại chẳng thân thiện chút nào: “Cậu bị bệnh à?”
Lương Nhạc “hứ” một tiếng, thuận miệng nói: “Ồ, vậy làm bạn gái cậu cũng được an toàn đấy nhỉ.”
Chúc Úy Hàng không trả lời cô ngay, vẫn luôn nhìn cô. Nhưng giờ phút này, biểu cảm trong mắt anh dịu dàng hơn nhiều, qua vài giây sau anh mới gật đầu: Ừ, rất an toàn.”
Lương Nhạc giật khóe môi: “Thôi đi.” Xua tay bảo anh im miệng.
****
Lương Nhạc hỏi Chúc Úy Hàng làm sao bây giờ, “Cậu làm thế nào để đuổi họ đi?”
Dáng vẻ cô hết đường xoay sở làm anh muốn bật cười, nhưng sợ mình chọc cô nên anh cố gắng nhịn.
Lúc này Lương Nhạc vô cùng buồn bực, phải nhìn Chúc Úy Hàng —
Anh nói không sao nhưng biểu cảm hoảng loạn vừa nãy chắc chắn không phải là giả vờ. Nói anh lo lắng thế mà lúc này anh lại nhàn nhã mở rèm cửa nhìn trăng ngoài cửa sổ, rất thoải mái.
Tuy Chúc Úy Hàng luôn thảnh thơi vậy, làm cái gì cũng vững chắc đáng tin cậy, nhưng Lương Nhạc vẫn cảm thấy hơi lo, thế nên cô cọ xát bên người anh, lại hỏi: “Cậu định giải quyết thế nào?”
Chúc Úy Hàng không nói, rũ mắt nhìn cô: “Không còn sớm nữa, đi ngủ đi. Bọn họ không thấy chúng ta ở trên lầu thì chắc cũng tự về phòng rồi.”
Lương Nhạc thấy anh bình tĩnh quá thì càng thêm lo âu: “Mình hỏi cậu giải quyết như thế nào mà? Mình không muốn ở cùng nhà với bọn họ đâu.”
Chúc Úy Hàng định ngẩng đầu nhìn ánh trăng, bị Lương Nhạc ấn đầu lại, bị bắt chỉ được nhìn mình cô.
Lương Nhạc: “Cậu lại giả ma giả ngu, thì mình sẽ…” Cô hung hăng chà lên cổ anh.
Cô chỉ cần liếc mắt là có thể thấy anh đang giở trò, đáng giận là chính mình chỉ có thể bị anh đùa giỡn, thế nên thẹn quá hóa giận, quyết định dùng bạo lực giải quyết vấn đề.
Chúc Úy Hàng thấy cô sốt ruột thì không nhịn được cười nữa: “Khùng hả, làm gì mà gấp gáp thế.”
Lương Nhạc: “Cậu không lo à?”
Chúc Úy Hàng: “Ừm.”
Cuối cùng, dưới cái nhìn muốn giết người của Lương Nhạc, anh nhún vai, nói: “Thật ra cũng rất đơn giản. Chỉ cần nói với ba mình một tiếng thì ông ấy sẽ giải quyết ngay.”
Lương Nhạc có cảm giác bừng tỉnh, nhưng vẫn nhíu mày theo bản năng: “Cậu định nói với ba cậu về chuyện này à? Chú có chấp nhận được không?”
Chúc Úy Hàng: “Không chấp nhận được thì mới có thể đuổi bọn họ đi nhanh.”
Lương Nhạc: “Chú lo việc này sao? Không phải cậu với chú cãi nhau à, chú có tin cậu không?”
“Người ông ấy quan tâm là bà nội chứ không phải mình.” Chúc Úy Hàng cười cười, đưa tay đẩy trán cô, cho rằng cô là đồ ngốc.
Lương Nhạc liền đánh lên cánh tay anh, bụp một tiếng vang vọng.