Chiến Thần Bất Bại

Chương 1438: Ông ta là cái thá gì



Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông nhìn nhau nhưng không bước đến ngăn lại mà nhìn Trương Tử Trần và ông Tần đang bước vào dinh thự với ánh mắt đồng tình.

“Haizz, anh ta đi gặp anh Tiêu với thái độ này cũng chẳng khác gì tìm đến cái chết”.

“Hừ, lát nữa đợi xem kịch hay đi”.

Hai đệ tử Thiên Kiếm Tông nhìn nhau cười.

Họ quá hiểu tính cách của Tiêu Chính Văn, nếu không phải trước đó Trương Tử Trần kiêu ngạo như thế thì chắc chắn Tiêu Chính Văn không thể để họ đứng ngoài này đến tận nửa tiếng.

Trương Tử Trần và ông Tần vừa bước đến cửa đã thấy Tiêu Chính Văn đang nhàn nhã uống trà, Trương Tử Trần lập tức nổi giận.

Ông Tần vội vàng đè vai Trương Tử Trần xuống tỏ ý lão đừng nổi giận.

Dù sao Tiêu Chính Văn cũng là cao thủ cấp Thiên Thần, thật ra Trương Tử Trần cũng chỉ là cảnh giới Thiên Vương thiên cấp bốn sao, hai người kết hợp lại cũng chưa chắc đã là đối thủ của Tiêu Chính Văn.

Trương Tử Trần kiềm chế cơn giận, lạnh lùng nhìn Tiêu Chính Văn, cuối cùng vẫn nhẫn nhịn.

Ông Tần bước đến trước mặt Tiêu Chính Văn, chắp tay nói: “Cậu Tiêu, tôi là Tần Vạn Cốc của Thiên Sơn, vị này là Trương Tử Trần thuộc nhà họ Trương ở Thiên Sơn, cũng là đệ tử của tiền bối Từ Thiên Thuật”.

Lúc ông Tần nói ra câu này gần như đã cúi thấp người xuống lộ ra vẻ mặt nịnh hót.

Ông Tần quả thật không có lá gan kiêu ngạo trước mặt Tiêu Chính Văn.

“Có việc gì sao?”

Tiêu Chính Văn thậm chí không thèm ngước mắt lên, giọng điệu vẫn bình thản nói.

Trương Tử Trần thấy Tiêu Chính Văn không xem mình và ông Tần ra gì, cơn giận trong lòng đã lên đến đỉnh điểm.

Đừng nói là một vua Bắc Lương nhỏ bé, trong cả võ tông có ai dám khinh thường lão như thế không?

Không để ông Tần lên tiếng, Trương Tử Trần bước đến lạnh lùng nói: “Hôm nay đến đây gặp cậu chỉ muốn truyền đạt lại một câu với cậu thay sư phụ tôi mà thôi”.

“Sư phụ tôi là Từ Thiên Thuật – thủ lĩnh của Thiên Huyền Tông ngoài lãnh thổ, sư phụ bảo tôi chuyển lời đến cho cậu, có thể không truy cứu việc cậu bất kính với cậu Từ trước đó, thậm chí có thể thân thiện với cậu”.

“Nhưng điều kiện đưa ra là cậu phải giao tinh huyết của cậu cho sư phụ tôi để người Hoa Quốc chúng ta giành được thắng lợi trong cuộc chiến lần này”.

Trương Tử Trần không cảm thấy lo lắng nói ra mục đích của mình, hơn nữa còn nhắc đến Từ Thiên Thuật.

Chỉ là lão vừa dứt lời, Tiêu Chính Văn cười khẩu nói: “Ồ? Bảo tôi giao tinh huyết của mình ra ư?”

“Đúng thế, đây là ơn đức bao la của sư phụ tôi, cho cậu một cơ hội chuộc tội. Tôi không nói trước đó cậu đã làm gì với cậu Từ ở Âu Lục, tự bản thân cậu cũng rõ”.

“Nếu sư phụ tôi đích thân tìm cậu tính sổ thì cậu cũng biết rõ sẽ có hậu quả gì, bây giờ sư phụ tôi cố ý nhường một bước, bảo cậu giao tinh huyết ra đã là đang cho cậu con đường sống rồi”.

“Hơn nữa không cần tôi nói cậu cũng biết trận đấu lần này quan trọng thế nào với Hoa Quốc, liên quan trực tiếp đến việc lớn Quốc Vận trăm năm của Hoa Quốc. Tôi tin cậu cũng nên làm chút gì đó hy sinh cho Hoa Quốc”.

Trương Tử Trần kiêu ngạo chắp hai tay sau lưng, giọng điệu còn mang theo ý không cho phép nghi ngờ.

Thật ra Tiêu Chính Văn đã đọc được tất cả ghi chép về tinh huyết trong Thiên Sơn Thư Lục.

Chỉ cần đạt được cấp Binh Vương, thậm chí là cấp cao hơn thì trong cơ thể mỗi người đều sẽ có một giọt tinh huyết. Sau khi giọt tinh huyết này bị rút ra khỏi cơ thể, bất kể trước đây là cao thủ của cấp bậc nào cũng sẽ trở thành người vô dụng.

Còn giọt tinh huyết này cho dù bị ai lấy đi cũng sẽ tiếp nhận thực lực của người này, từ đó giúp sức chiến đấu của mình tăng lên thêm một bậc nữa.

Nếu Tiêu Chính Văn đồng ý yêu cầu này cũng đồng nghĩa với việc hiến dâng hết toàn bộ những gì tích lũy được trong đời này cho Từ Thiên Thuật, từ nay về sau Tiêu Chính Văn sẽ trở thành một tên vô dụng thật sự.

Có lẽ đến lúc đó đừng nói là đối mặt với cường giả cảnh giới Thiên Thần, dù là người bình thường thì Tiêu Chính Văn cũng không có sức đánh trả.

Nói cách khác Tiêu Chính Văn lúc trước sẽ hoàn toàn mất đi, mà số mạng của anh cũng sẽ bị người khác khống chế.

“Tại sao tôi phải đưa tinh huyết cho Từ Thiên Thuật? Ông ta là cái thá gì?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy nhìn Trương Tử Trần hỏi.

“Tiêu Chính Văn!”

Nghe vậy Trương Tử Trần lộ ra vẻ tức giận nói: “Dù bây giờ cậu đã đạt đến cảnh giới cảnh giới Thiên Thần, nhưng cậu biết trận đấu của cường giả ngoài lãnh thổ là trận quyết đấu cường giả ở cấp bậc nào không?”

“Ít nhất đều là trận quyết đấu sinh tử giữa các cường giả Thiên Thần huyền cấp hai sao, với thực lực của cậu thì có thể đánh thắng cường giả cảnh giới Thiên Thần huyền cấp hai sao không hả?”

“Việc cậu có thể làm cho Hoa Quốc là giao tinh huyết của mình ra để cường giả ngoài lãnh thổ Hoa Quốc chiến thắng đối phương trong trận đấu lần này”.

“Hơn nữa đây cũng là điều duy nhất cậu có thể làm vì Hoa Quốc, vì người dân Hoa Quốc”.

“Còn nữa, đây không chỉ là ý của một mình sư phụ tôi mà là ý của tất cả cường giả ngoài lãnh thổ của Hoa Quốc, cũng là ý của tất cả võ tông của Hoa Quốc ngoài lãnh thổ”.

Trương Tử Trần khinh thường nhìn Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.

“Chuyện này có liên quan gì đến tôi? Tại sao họ lại quyết định thay tôi?”

Tiêu Chính Văn bình thản nói.

“Tiêu Chính Văn!”

Lần này Trương Tử Trần hoàn toàn tức giận, chỉ vào Tiêu Chính Văn hét lên: “Nếu không phải cậu tàn sát đẫm máu các cường giả cảnh giới Thiên Thần của Âu Lục thì Hoa Quốc sẽ lâm vào họa lớn thế này sao?”

“Nếu không phải vì cậu giết đám người Ahexangin thì sao Âu Lục lại không bắt tay với Hoa Quốc chúng ta chứ?”

“Hơn nữa cậu vừa giết tám trong mười một lão già Hoa Sơn, cường giả ngoài lãnh thổ đã nghe được chuyện này rồi”.

“Không ngại nói thật cho cậu biết, bây giờ chính là cơ hội duy nhất để cậu lấy công chuộc tội, chỉ cần cậu chịu giao tinh huyết ra thì các cường giả ngoài lãnh thổ đều có thể bỏ qua hết mọi lỗi lầm mà cậu gây ra trước đó”.

Trương Tử Trần mất kiên nhẫn nói với Tiêu Chính Văn.

Lão nghĩ điều kiện mà Từ Thiên Thuật đưa ra cho Tiêu Chính Văn hiện giờ đã ưu đãi đến mức không thể thương lượng được nữa.

Tiêu Chính Văn ngược lại thì hay rồi, không cảm kích đã đành, còn dám xem thường Từ Thiên Thuật?

“Cậu Tiêu, thật ra cậu Trương nói chỉ là một phần thôi, tôi nghĩ cậu đã là vua Bắc Lương Hoa Quốc thì nên góp phần sức lực cho Hoa Quốc, hơn nữa là vua Bắc Lương được người dân kính mến ngưỡng mộ, đây chẳng phải là nghĩa vụ cậu nên làm sao?”

Ông Tần cũng mỉm cười nhìn Tiêu Chính Văn nói.

Ông ta nghĩ lý do của mình đã vô cùng đầy đủ, Tiêu Chính Văn không có lý do để từ chối.

“Ha ha ha…”

Nghe thế Tiêu Chính Văn ngửa mặt lên cười, vừa cười vừa lắc đầu lia lịa nói: “Hai người đúng là rất biết cách công kích người khác bằng lời nói đấy. Nếu tôi không đưa tinh huyết của mình thì không trung thành với Hoa Quốc, không có nghĩa vụ với người dân à?”

“Hai người cũng ngây thơ thật, dùng người dân Hoa Quốc để ép buộc Tiêu Chính Văn tôi ư?”

Sắc mặt Tiêu Chính Văn bỗng trở nên lạnh như băng.

“Cậu Tiêu, tôi nghĩ cậu có chút hiểu lầm với năm đại danh sơn, nhưng chuyện này liên quan đến đại cục, mong cậu Tiêu có thể suy xét cẩn thận đến Quốc Vận trăm năm của Hoa Quốc”.

Ông Tần mỉm cười lên tiếng khuyên nhủ.

“Không cần suy nghĩ nữa, chuyện này không thể được. Hơn nữa tinh huyết của tôi tuyệt đối không thể giao cho bất kỳ ai, bây giờ không thể, sau này càng không”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng từ chối thẳng thừng.

“Tiêu Chính Văn, cậu phải nghĩ cho kỹ, nếu trận đấu lần này thất bại vì sự ích kỷ của cậu thì mọi trách nhiệm đều do một mình cậu gánh lấy”.

Mặt Trương Tử Trần đỏ bừng chỉ vào Tiêu Chính Văn tức giận quát.

“Hừ! Nếu thắng cũng chẳng liên quan gì đến Tiêu Chính Văn tôi nhỉ? Không có đâu! Các người nghĩ tôi không biết ý đồ của các người sao?”

“Chẳng qua là muốn sau khi lấy tinh huyết của tôi đi thì sẽ dồn tôi vào chỗ chết, loại thủ đoạn này không cần dùng với Tiêu Chính Văn tôi đâu”.

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nói.