Chiến Thần Bất Bại

Chương 1439: Thiên Đạo Minh Ước



Tiêu Chính Văn vừa dứt lời, Trương Tử Trần lập tức nổi điên, chỉ vào mũi Tiêu Chính Văn gào lên: “Tiêu Chính Văn, cậu còn dám hoài nghi tấm lòng ngay thẳng của sư phụ tôi sao?”

“Hơn nữa tôi nói cho cậu biết, không phải chúng tôi đang đàm phán với cậu, cậu là vua Bắc Lương của Hoa Quốc thì nên cống hiến cho Hoa Quốc, dù phải hi sinh bản thân đi chăng nữa!”

“Đây là chức trách của cậu, hơn nữa, nếu như những lời ban nãy cậu nói mà lan truyền ra ngoài, cậu sẽ bị muôn dân trăm họ của Hoa Quốc phỉ nhổ!”

Trương Tử Trần vừa tiến lên trước một bước, đang chuẩn bị lên tiếng thêm lần nữa.

Nhưng lão vẫn chưa kịp hoàn hồn lại, chỉ cảm thấy trước mắt đột nhiên hoa mờ, một giây sau, một tiếng “bốp” vang lên lanh lảnh.

Đầu của Trương Tử Trần vẹo sang một bên, cái tát của Tiêu Chính Văn đá đánh bay lão ra xa.

“Bộp!”

Cơ thể của Trương Tử Trần nặng nề ngã xuống mặt đất, má bên trái hằn rõ năm đầu ngón tay.

“Hi sinh bản thân? Bị muôn dân Hoa Quốc phỉ nhổ ư? Ai cho ông lá gan nói ra những lời này?”

“Sư phụ của ông có tấm lòng chính trực ngay thẳng như thế, sao không bảo ông đi mà hi sinh? Dù ông có lan truyền chuyện ngày hôm nay ra bên ngoài, ông tưởng rằng nhân dân Hoa Quốc sẽ làm theo những gì ông muốn sao?”

“Bốp!”

Không đợi Trương Tử Trần đứng lên, Tiêu Chính Văn lại giáng một bạt tai xuống từ khoảng cách xa!

Cú tát này còn vang hơn cả cú tát ban nãy, thậm chí ngay cả mấy đệ tử Thiên Kiếm Tông đang đứng trước cửa cũng nghe thấy rất rõ!

Lần này Trương Tử Trần thật sự nổi điên, dù gì lão cũng là đệ tử của cường giả vùng ngoài lãnh thổ!

Hơn nữa, ở ngoài lãnh thổ lão cũng là người có chút địa vị.

Đừng nói một nhân vật nhỏ bé không có chỗ dựa như là Tiêu Chính Văn, dù là mấy nhân vật có bối cảnh ở danh sơn cũng phải nể mặt lão vài phần, ai dám tát lão ngay giữa đám đông như thế chứ?

“Tiêu Chính Văn! Cậu dám đánh tôi…”

“Bốp!”

Trương Tử Trần vẫn chưa nói xong, Tiêu Chính Văn lại giơ tay giáng một bạt tai nữa.

“Tôi cứ đánh ông đấy, sao hả?”

Tiêu Chính Văn bật cười lạnh lùng, liếc mắt nhìn Trương Tử Trần.

“Tiêu Chính Văn, cậu thật sự cho rằng cả Hoa Quốc này không ai có thể xử lý cậu sao? Giờ cậu chiếm ưu thế là bởi vì cường giả vùng ngoài lãnh thổ vẫn chưa trở về, dù là cảnh giới Thiên Thần bốn sao, ở trước mặt cường giả vùng ngoài lãnh thổ cũng chẳng đỡ nổi một đòn đâu!”

Lúc này, Trương Tử Trần ôm lấy bên má bị đánh sưng tấy, gương mặt ngập tràn vẻ oán hận nhìn Tiêu Chính Văn chằm chằm.

Nếu không phải vì cách biệt thực lực quá lớn thì Trương Tử Trần đã ra tay với Tiêu Chính Văn từ lâu!

Nhưng vừa nghĩ tới ngay cả mười một lão già Hoa Sơn cũng chịu nhục trong tay Tiêu Chính Văn, Trương Tử Trần cũng chỉ đành kìm nén sự kích động.

“Hừ, ông đang uy hiếp tôi sao?”

Tiêu Chính Văn cười khẩy, sau đó giơ tay, rầm một tiếng, áp lực cực lớn lập tức chèn ép lên cơ thể Trương Tử Trần.

“Rầm!”

Cùng với một tiếng vang rất lớn, mặt đất bằng đá xanh sụt lún, nửa phần thân của Trương Tử Trần máu thịt lẫn lộn!

Trương Tử Trần đau tới mức ngay cả tiếng gào cũng không thốt lên nổi, chỉ có thể nằm dài trên mặt đất, ôm lấy cánh tay trái bị thương, đau đớn rên rỉ.

Tiêu Chính Văn đứng lên từ trên ghế sô pha, sải bước đi tới trước mặt Trương Tử Trần, lạnh lùng trừng mắt nhìn Trương Tử Trần đã đau tới mức co quắp trên mặt đất giống như một con tôm lớn.

“Dù cường giả vùng ngoài lãnh thổ có trở về thì Tiêu Chính Văn tôi vẫn chẳng hề run sợ, đừng nói là ông, dù có là sư phụ ông đích thân tới gặp tôi thì cũng không dám nói ra những lời ban nãy!”

“Huống hồ ông chẳng qua chỉ là một con chó đi theo bên cạnh ông ta mà thôi!”

Tiêu Chính Văn nhìn xuống, trên mặt đằng đằng sát khí!

Ông Tần đứng bên cạnh thấy vậy cũng đành câm như hến, cả người không ngừng run rẩy!

Vốn dĩ ông ta muốn lên tiếng khuyên ngăn, nhưng cảm giác áp lực mà Tiêu Chính Văn tạo ra cho ông ta thật sự quá lớn, thậm chí ông ta còn lo lắng, chỉ cần bản thân lên tiếng là sẽ mất mạng như chơi.

“Tiêu Chính Văn, có lẽ cậu vẫn chưa biết nhỉ, nhiều nhất là ba ngày, cường giả vùng ngoài lãnh thổ có thể trở về giới thế tục rồi, tới lúc đó, sư phụ tôi nhất định sẽ tính sổ với cậu!”

Đến bây giờ, Trương Tử Trần vẫn còn nhắc đến Từ Thiên Thuật để đe doạ Tiêu Chính Văn.

Dù gì Từ Thiên Thuật cũng là một nhân vật truyền kỳ ở ngoài lãnh thổ, hơn nữa từ trước tới nay, bất luận là vùng ngoài lãnh thổ hay giới thế tục cũng đều tỏ ra hết mực tôn kính Từ Thiên Thuật.

Nhưng người mà lão đang đối diện lần này lại là Tiêu Chính Văn!

Chưa nói cường giả vùng ngoài lãnh thổ vốn dĩ chẳng có lòng dạ tốt đẹp gì, dù Từ Thiên Thuật thật sự có một trái tim cương trực ngay thẳng giống như những gì Trương Tử Trần nói thì Tiêu Chính Văn cũng tuyệt đối không thể giao tinh huyết của mình ra.

Tình cảnh nhà họ Tiêu bị tàn sát cả gia tộc tới nay vẫn còn đó!

Tiêu Chính Văn biết rõ, bất cứ lúc nào, chỉ khi bản thân đủ mạnh thì mới có thể bảo vệ cho những người ở bên cạnh mình!

Vĩnh viễn không thể giao vận mệnh của bản thân cho bất cứ người nào khác!

“Ồ? Được thôi, nếu như Từ Thiên Thuật thật sự muốn tính sổ với tôi, vậy thì tôi cũng sẵn sàng nghênh tiếp bất kể mọi lúc, nhưng ít nhất thì ông không có bản lĩnh đó!”

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người, chẳng buồn nhìn Trương Tử Trần lấy một lần, cứ thế ngồi xuống ghế sô pha.

Nghe vậy, ông Tần ngẩng đầu nhìn Tiêu Chính Văn, nếu như ban nãy anh đánh Trương Tử Trần chỉ để khiêu khích thì bây giờ là đang tuyên chiến với Từ Thiên Thuật luôn rồi!

“Ông còn điều gì muốn nói nữa không?”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng nhìn về phía ông Tần.

Ông Tần vội vàng lắc đầu nói: “Không… không còn gì muốn nói nữa”.

Ngay cả Trương Tử Trần cũng bị đánh đến mức thừa sống thiếu chết, ông ta còn dám nói gì nữa đây?

Những lời đã nghĩ xong xuôi trước khi đến đã bị mấy cái tát của Tiêu Chính Văn đánh bay từ lâu!

“Còn không mau cút đi!”

Tiêu Chính Văn lạnh lùng thốt ra một câu.

Ông Tần vội vàng tiến lên trước đỡ Trương Tử Trần dậy, gật đầu khom lưng nói: “Vâng vâng vâng, giờ chúng tôi sẽ cút luôn, cút luôn đây!”

Nói xong, ông ta đỡ Trương Tử Trần, đi ra khỏi dinh thự một cách nhếch nhác và thảm hại.

Mãi tới sau khi hai người họ đi khuất, Tiêu Chính Văn mới cử người mời Độ Thiên Chân Nhân đến.

Độ Thiên Chân Nhân sải bước đi tới trước mặt Tiêu Chính Văn, cung kính nói: “Chủ thượng, cậu tìm tôi có việc gì à?”

Tiêu Chính Văn khẽ gật đầu nói: “Lần trước cường giả vùng ngoài lãnh thổ trở về là vào lúc nào?”

Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhíu mày nói: “À… đại khái là hơn một trăm năm trước, chỉ là, lần trước cường giả của Hoa Quốc trở về từ vùng ngoài lãnh thổ bị tám nước liên thủ đàn áp!”

“Vậy nên mới thương vong gần hết chỉ trong vòng ba ngày ngắn ngủi, hơn nữa, cường giả ngoài lãnh thổ của tám nước còn liên thủ tiêu diệt các cao thủ ở ẩn trong năm đại danh sơn!”

“Do đó mới có nỗi nhục đất nước cả trăm năm nay!”

Tiêu Chính Văn gật đầu nói: “Đương nhiên tôi biết chuyện này, lẽ nào sau lưng cường giả vùng ngoài lãnh thổ vẫn có thế lực lớn gì đó đang thao túng?”

Giống như chuyện tám nước liên thủ tuyệt đối không thể là tự phát, sau lưng nhất định có một bàn tay vô hình đang thao túng tất cả những chuyện này.

Độ Thiên Chân Nhân trầm tư hồi lâu, nói: “Chủ thượng, tôi từng nghe sư phụ mình nói, cường giả vùng ngoài lãnh thổ thậm chí cũng có phần của quốc gia, mà ở bên trên quốc gia còn có một tổ chức tên là Thiên Đạo Minh Ước!”

“Nghe nói bên trong tổ chức này đều là cao thủ ở trên cảnh giới Nhân Vương nên tôi cho rằng lần trước Hoa Quốc bị tám nước liên thủ nhắm vào, rất có khả năng chính là do Thiên Đạo Minh Ước đứng phía sau chỉ đạo!”

Thiên Đạo Minh Ước?

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.

Nếu như lần trước Hoa Quốc bị Thiên Đạo Minh Ước nhắm vào thì lần này Thiên Đạo Minh Ước cũng rất có khả năng sau khi nhờ cường giả vùng ngoài lãnh thổ giúp đỡ sẽ áp chế Quốc Vận của Hoa Quốc!

Mặc dù Quốc Vận dâng cao là một sức mạnh lớn không thể ngăn cản được, nhưng cũng chẳng phải không thể thông qua nhân lực để biến đổi nó!

“Cũng có thể nói, lần này, Hoa Quốc rất có khả năng sẽ bị Thiên Đạo Minh Ước nhắm vào?”

Tiêu Chính Văn quay đầu nhìn Độ Thiên Chân Nhân, nói.

Độ Thiên Chân Nhân khẽ nhíu mày đáp: “Chủ thượng, chuyện này cũng khó nói, Thiên Đạo Minh Ước thật ra không có cách biệt quốc gia, dù ở vùng ngoài lãnh thổ thì giữa cường giả các nước cũng sẽ tiến hành chinh phạt lẫn nhau!”

“Nhưng Thiên Đạo Minh Ước đứng về bên nào thì phần thắng của bên đó đương nhiên sẽ nhiều hơn một chút! Chỉ đáng tiếc là sư phụ tôi đã mất rồi, nếu không nhất định có thể tìm ra một chút manh mối từ phía ông ấy”.

“Ồ? Sư phụ ông đã từng đến vùng ngoài lãnh thổ à?”

Tiêu Chính Văn xoay đầu nhìn Độ Thiên Chân Nhân, nói.

“Nói một cách chính xác thì sư phụ tôi vốn dĩ là cường giả trở về từ vùng ngoài lãnh thổ, chỉ là khi đó tôi cảm thấy vùng ngoài lãnh thổ cách mình quá xa nên cũng không để tâm nhiều tới những chuyện mà ông ấy kể về vùng ngoài lãnh thổ!”

Độ Thiên Chân Nhân nói tới đây thì vội vàng ngẩng đầu: “Chủ thượng, tôi nghe mấy đệ tử nói cậu vừa đánh Trương Tử Trần? Mặc dù tên này không đáng e sợ nhưng Từ Thiên Thuật thật sự rất có tiếng tăm ở vùng ngoài lãnh thổ!”

“Chủ thượng cần phải cẩn thận hơn, loại người như Từ Thiên Thuật có lòng dạ hẹp hòi, ông ta nhất định sẽ tìm tới để báo thù!”