Chiến Thần Bất Bại

Chương 1928



“Ha ha, sống chết vốn dĩ chỉ như trong khoảnh khắc, con người tồn tại trên thế gian, sống càng lâu thì ngược lại càng chẳng để tâm nhiều tới chuyện sống chết nữa, hai vợ chồng chúng tôi chờ đợi ở đây đã mấy trăm năm rồi!”

 

“Hôm nay, bất luận là đúng hay sai thì đều phải cược một ván, nếu như ba ngày sau mà Tiêu Chính Văn vẫn chưa thể trở về thì chứng tỏ vợ chồng chúng tôi đã cược thua, cuối cùng vẫn phải chịu thua ông trời!”

 

“Mấy người không cần phải buồn phiền vì chúng tôi, trong chiều dài lịch sử của Hoa Quốc, không thể đếm hết được những người đã chết vì thiên hạ, vì muôn dân, chúng tôi chỉ là hạt cát giữa lòng đại dương mà thôi!”

 

Nói xong, Nhạc Trung Kỳ quay người bước ra khỏi căn phòng gỗ.

 

Lúc này, Đinh Phụng Kiều mặc một bộ đồ cổ trang truyền thống, ngoài ra còn trang điểm nhẹ nhàng.

 

Nhạc Trung Kỳ cũng mặc một bộ cẩm bào, cẩm bào màu xanh sẫm giống như đang nói lên thân phận Cẩm Y Vệ của cụ ấy!

 

“Soạt!”

 

Khi Nhạc Trung Kỳ rút một thanh bảo đao ra, cả khoảng sân giống như bị một tia sét sắc lẹm đánh trúng.

 

“Ông cụ, ông đây là…”

 

Tiêu Chính Văn có hiểu biết sâu rộng, nhìn thấy cảnh tượng này, trong lòng cũng bắt đầu trở nên kích động.

 

“Hai người chúng tôi buộc phải cùng cậu tới đó, nói thật thì chúng tôi cũng không nắm chắc rằng bản thân có thể sống sót trở về, nếu như sống chết chưa thể biết trước, vậy thì phải chết cho vẻ vang một chút!”

 

“Cậu cũng như vậy, thật ra có khả năng không một ai trong số ba người chúng ta có thể sống sót trở về! Nếu như còn có lời gì muốn nói thì nhân lúc này hãy dặn dò người nhà lần cuối đi!”

 

Nhạc Trung Kỳ nói, đặt bảo đao ra phía sau lưng, sải bước đi ra khoảng sân bên ngoài.

 

Tiêu Chính Văn trầm tư trong chốc lát, nếu như nói còn có điều gì nuối tiếc thì chính là anh vẫn chưa đặt tên cho cậu con trai vừa mới chào đời của mình!

 

Nghĩ tới đây, Tiêu Chính Văn lấy điện thoại ra, thế nhưng rất nhanh lại cất ngược trở lại.

 

Cái tên này vẫn nên để cho Khương Vy Nhan tự mình đặt!

 

Sau đó, Tiêu Chính Văn quay người đi tới trước cửa căn phòng gỗ, nói với Giang Vạn Long và Tần Hán Quốc: “Hai vị quốc lão, nếu như tôi không thể trở về, xin thay Tiêu Chính Văn bẩm báo với Thiên Tử, Tiêu Chính Văn vô dụng, không thể ra trận chiến đấu vì Hoa Quốc được nữa!”

 

“Lại phiền hai vị nói với Khương Vy Nhan, những gì mà Tiêu Chính Văn đã nợ trong kiếp này nhất định sẽ bù đắp gấp mấy lần trong kiếp sau!”

 

Nói xong, Tiêu Chính Văn quay người tiến ra khoảng sân bên ngoài.

 

Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long nhìn theo bóng lưng mấy người Tiêu Chính Văn tiến vào trong màn sương mù dày đặc bằng đôi mắt ngấn lệ.

 

“Ôi! Hy vọng ông trời bảo vệ cho Hoa Quốc của chúng ta, bảo vệ cho vua Bắc Lương có thể trở về bình an!”

 

Hai người Tần Hán Quốc và Giang Vạn Long cùng nhìn về phía bầu trời, ưu buồn lên tiếng.