Chiến Thần Bất Bại

Chương 1929



 Bọn họ men theo con đường nhỏ vòng qua sườn núi, tiến sâu vào trong cánh rừng bao la, phía trước chỉ có màn sương mù dày đặc, không thể thấy rõ lối đi!

 

Vợ chồng Nhạc Trung Kỳ lại dẫn theo Tiêu Chính Văn băng qua một quãng sườn dốc đứt đoạn mới đến được trước bia đá cổ kính.

 

Sương mù giống như được phân ranh giới ngay tại đây.

 

Phía trước căn bản không có một chút sương mù nào, mà sau lưng lại là biển sương mù dày đặc.

 

“Đi tiếp về phía trước chính là gò đất Côn Luân, nơi này mới là Côn Luân thật sự, rất nhiều truyền thuyết thượng cổ đều bắt nguồn từ nơi này!”

 

Nhạc Trung Kỳ nhìn về phía cánh rừng bao la trước mắt, âm trầm lên tiếng.

 

Rất nhiều người đều không biết gò đất Côn Luân và Côn Luân căn bản là hai địa điểm hoàn toàn khác nhau.

 

Tất cả những truyền thuyết có liên quan đến núi Côn Luân thật ra đều chỉ gò đất Côn Luân.

 

Tiêu Chính Văn nhìn đăm đăm về phía trước, những nơi mà tầm mắt nhìn thấy được đều có bóng dáng của cái chết và sự tiêu điều!

 

“Ông à, tại sao tử khí bên trong gò đất Côn Luân lại nặng nề thế?”

 

Tiêu Chính Văn không khỏi nhíu mày.

 

Nhạc Trung Kỳ vừa tiến lên trước vừa điềm nhiên nói: “Một mặt là bởi vì trái tim rồng Bạch Long, vì trái tim rồng Bạch Long vốn thiên về sinh tử, mà sống với chết lại luân phiên qua lại, chết rồi lại sống, sống rồi lại chết!”

 

“Vậy nên thứ mà gò đất Côn Luân thể hiện ra thế giới bên ngoài chính là tử khí, sức sống chỉ ẩn chứa bên trong gò đất Côn Luân. Chỉ khi tiến vào di mộ Đế Tuấn thật sự thì cậu mới có thể nhìn thấy được sức sống!”

 

Nghe Nhạc Trung Kỳ giải thích xong, trong lòng Tiêu Chính Văn ngược lại càng thêm hoài nghi khó hiểu.

 

Theo lý mà nói thì nghĩa địa phải là nơi quy tụ tất cả tử khí mới đúng.

 

Thế nhưng tại sao bên trong di mộ của Đế Tuấn lại là nơi hội tụ sức sống cơ chứ?

 

Mặc dù trong lòng vẫn còn rất nhiều điều thắc mắc, thế nhưng Tiêu Chính Văn lại không hỏi thêm gì nữa mà chỉ im lặng đi theo phía sau lưng hai vợ chồng Nhạc Trung Kỳ tiến vào nơi sâu nhất của gò đất Côn Luân.

 

Càng tiến sâu vào trong thì Tiêu Chính Văn càng cảm nhận được hơi thở chết chóc hết sức nặng nề.

 

Thậm chí ngay cả trong không khí cũng mang theo mùi hôi thối của xác chết.

 

“Ầm! Rắc rắc rắc!”

 

Không biết đã đi thêm được bao lâu, trên bầu trời đột nhiên vang lên một tiếng nổ kinh thiên động địa, cảnh tượng trước mắt Tiêu Chính Văn cũng phát sinh những biến hoá vô cùng to lớn.

 

Không còn thấy cánh rừng nguyên sinh um tùm khi trước nữa, thay vào đó xuất hiện trước mắt anh chỉ là đá vụn và cát vàng, đưa mắt nhìn ra xa căn bản không còn bóng dáng xanh tươi nào của thực vật.

 

Mây đen trên trời gần như giơ tay là chạm tới ngay được.

 

Khi ba người bọn họ đặt chân tới một triền núi tương đối bằng phẳng, mây trôi trên bầu trời nhanh chóng quy tụ lại ngay trên đỉnh đầu của ba người.

 

Bất luận là Tiêu Chính Văn hay vợ chồng Nhạc Trung Kỳ cũng đều có thể cảm nhận được áp lực trước nay chưa từng có, thậm chí còn chèn ép tới mức bọn họ không thở nổi.

 

Đây là một loại cảm giác sợ hãi xuất phát từ tận đáy tim.

Giống như đất trời một phương sắp sửa sụp đổ, vùi lấp tất cả ba người bọn họ tại nơi này!