Chiến Thần Bất Bại

Chương 1930



 “Bố trận!”

 

Nhạc Trung Kỳ đột nhiên hô lên, đồng thời cắm thanh bảo đao trong tay vào trong lớp đá vụn trên mặt đất.

 

Cùng lúc đó, cụ ấy cởi bỏ một miếng vải dày màu đỏ từ trên thắt lưng, lại cắn đứt ngón giữa của mình, để cho từng giọt máu đỏ tươi chảy lên trên miếng vải dày đó.

 

Đồng thời cùng lúc này, Đinh Phụng Kiều cũng cắm gậy đầu rồng vào trong mặt đất, sau đó tháo miếng vải dày màu đen từ trên thắt lưng xuống và học theo cách thức của Nhạc Trung Kỳ, cho máu tươi nhỏ giọt lên trên miếng vải.

 

Mặc dù tất cả những thứ này nhìn thì có vẻ đơn giản, thế nhưng, Tiêu Chính Văn lại cảm nhận được hai luồng hơi thở không giống nhau bắt đầu quanh quẩn khắp không gian và xung quanh đỉnh đầu của anh.

 

“Âm Dương Lưỡng Nghi Trận?”

 

Tiêu Chính Văn đã từng nhìn thấy loại trận pháp này bên trong Thiên Sơn Thư Lục.

 

Ngoài ra sau khi dung hợp trái tim rồng Kim Long, trong đầu Tiêu Chính Văn cũng có đủ các ký ức về loại trận pháp này.

 

Chỉ là trước giờ, tầm hiểu biết và lý giải của Tiêu Chính Văn về trận pháp không được sâu sắc cho lắm.

 

Vậy nên hiểu biết về trận pháp đã thất truyền rất lâu này cũng chỉ dừng lại lại ở bề mặt mà thôi.

 

“Chàng trai, coi như cậu có mắt nhìn, Âm Dương Lưỡng Nghi Trận này có thể bảo vệ cậu khỏi cái chết, nếu như cậu đã dung hợp trái tim rồng Bạch Long thì nhớ kỹ, không được để lộ bí mật của bản thân cho người ngoài biết!”

 

“Còn nữa, sau khi dung hợp trái tim rồng Bạch Long, thực lực của cậu sẽ đột phá lên cảnh giới Thiên Thần, cường giả ở cảnh giới Thiên Thần không được tuỳ ý động vào người trong giới thế tục, nếu không sẽ mang tới cho bản thân những rắc rối không thể tưởng tượng nổi!”

 

Đinh Phụng Kiều vừa nói vừa chậm rãi rút một thanh kiếm ngắn ra.

 

“Nhưng… không phải hai người cũng thường cùng với người trong thế tục…”

 

Tiêu Chính Văn vốn muốn nói, Nhạc Trung Kỳ không phải cũng từng giúp đỡ mình, cũng từng chém giết người của thế tục hay sao?

 

Thế nhưng anh vẫn chưa kịp lên tiếng hỏi, chỉ thấy Đinh Phụng Kiều và Nhạc Trung Kỳ đồng loạt rút thanh kiếm ngắn đưa thẳng lên yết hầu của mình.

 

“Hai ông bà! Hai người… đang làm gì vậy?”

 

Tiêu Chính Văn bị hành động của hai người bọn họ doạ sợ giật nảy mình, lẽ nào bọn họ định tự sát ở đây hay sao?

 

“Tiêu Chính Văn, tôi làm như vậy là bởi vì bọn họ không thể làm gì được tôi, hơn nữa, những người tôi đã giết cũng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mà ai trong số những kẻ này cũng đều đáng chết cả, tuy nhiên cậu thì khác!”

 

“Hai ông bà già chúng tôi đã sống đủ lâu rồi, nếu như chúng tôi sống tiếp thì lát nữa khi Lôi Hải hình thành, uy lực sẽ không thể tưởng tượng nổi! Chỉ khi chúng tôi chết đi thì cậu mới có cơ hội để sống tiếp!”

 

Nhạc Trung Kỳ ngẩng đầu nhìn bầu trời đã bị mây đen bao phủ, trong những tầng mây đen kịt đó, tia điện chằng chịt, thiên uy trùng trùng!

 

Mặc dù Lôi Hải vẫn chưa hình thành, thế nhưng luồng khí thế khiến cho tất thảy sinh linh nhìn mà run sợ đã hình thành!

 

“Không! Hai ông bà, cho dù Tiêu Chính Văn tôi có thịt nát xương tan thì cũng phải chết chung cùng với hai người! Sao có thể để tôi sống sót một mình mà hai người phải bỏ mạng tại đây chứ?”

 

Tiêu Chính Văn vừa nói vừa rút con dao quân đội năm cạnh ra kề sát vào yết hầu của mình.

“Nếu như hai vị cứ cố chấp làm như vậy thì Tiêu Chính Văn tôi sẽ chết trước mặt hai người ngay bây giờ!”