Chiến Thần Bất Bại

Chương 1931



Nghe thấy lời này, Nhạc Trung Kỳ quay phắt đầu nhìn về phía Tiêu Chính Văn, nói: “Hồ đồ!”

 

“Hai người chúng tôi sống tới ngày hôm nay chính là để cho thế hệ sau của Hoa Quốc lấy trái tim rồng Bạch Long đi! Đây chính là sứ mệnh mà năm xưa Hồng Vũ Vạn Tuế giao cho chúng tôi!”

 

“Cậu đã dung hợp được hai trái tim rồng, điều đó nói lên rằng cậu chính là người duy nhất có khả năng dung hợp toàn bộ năm trái tim rồng và mở ra di tích Long tộc trong vòng vài trăm năm của Hoa Quốc!”

 

“Nếu như cậu cũng chết ở nơi này thì không chỉ có lỗi với hai người chúng tôi mà càng có lỗi với Thiên Tử cũ, cũng có lỗi với muôn dân của Hoa Quốc!”

 

“Sau khi cậu chết, không biết phải trải qua thêm bao nhiêu năm nữa thì Hoa Quốc mới lại xuất hiện một nhân tài như cậu! Thế nhưng nếu trong vòng hai năm mà vận khí của Hoa Quốc không thể khôi phục thì Thiên Tử cũ có khác gì bỏ mạng vô ích đâu!”

 

“Cậu có biết điều đó tượng trưng cho gì không? Không chỉ là muôn dân của Hoa Quốc không thể kéo dài tuổi thọ mà tất cả long mạch của Hoa Quốc cũng sẽ cạn kiệt trong vòng năm mươi năm, đại nạn sẽ lại đổ xuống đầu Hoa Quốc thêm lần nữa”.

 

“Tới khi đó sẽ là cục diện sông núi vỡ vụn, máu chảy thành sông, tội trạng này cậu gánh vác nổi sao?”

 

Nghe Nhạc Trung Kỳ nói vậy, Tiêu Chính Văn kinh ngạc sững sờ tại chỗ!

 

“Chàng trai, nghe lời chúng tôi, sống tiếp cho thật tốt, dung hợp năm trái tim rồng, khai phá di tích Long tộc, kế thừa Quốc Vận, đưa Hoa Quốc trở lại vị trí đỉnh cao thế giới thêm lần nữa, hai ông bà già chúng tôi cũng có thể mỉm cười nơi chín suối được rồi!”

 

Nói xong, không đợi Tiêu Chính Văn hoàn hồn trở lại, Đinh Phụng Kiều đã rút kiếm tự sát!

 

Máu tươi phun ra từ cổ của bà cụ, sau đó là tiếng kim loại va vào mặt đất kêu lên leng keng, thanh kiếm ngắn trong tay bà cụ rơi xuống đất, đồng thời cả cơ thể cũng ngã lăn ra!

 

“Bà ơi…”

 

Tiêu Chính Văn vẫn chưa kịp nói hết câu, lại một tiếng xoẹt nữa vang lên, thi thể của Nhạc Trung Kỳ cũng đổ ụp xuống đất.

 

“Không… không!”

 

Nước mắt của Tiêu Chính Văn tuôn rơi từ trong khoé mắt.

 

Nhìn hai người họ ngã trong vũng máu, trái tim Tiêu Chính Văn đau đớn như bị xé rách!

 

Giống như có một bàn tay lớn bóp nát cõi lòng anh chỉ trong chớp nhoáng!

 

Vì sự hưng thịnh của Hoa Quốc, hai người đã sống biết bao nhiêu năm, không chút do dự tự sát ở gò đất Côn Luân!

 

Tiêu Chính Văn bi thương phẫn nộ gầm lên với trời.

 

Sau phút chốc, anh ngồi dậy, dập đầu nặng nề vái lạy hai cái xác ba lần!

 

“Ầm!”

 

Đúng vào lúc này, trên bầu trời truyền tới một tiếng vang kinh thiên động địa, một tia sét có kích cỡ ngang cánh tay nhỏ từ trên trời giáng xuống, chém thẳng về phía Tiêu Chính Văn!

 

Khi tia sét đó giáng xuống, từ trường bên trong cơ thể Tiêu Chính Văn bỗng bị kìm hãm, giống như có một gông xích vô hình cố định Tiêu Chính Văn đứng yên tại chỗ, chỉ có thể bất lực để cho tia sét đó đánh về phía đỉnh đầu của mình.

 

“Rắc!”

Trong nháy mắt, tia sét đã đánh xuống, Tiêu Chính Văn chỉ cảm thấy từ đầu tới chân, mỗi một tế bào bên trong cơ thể đều đang phải hứng chịu sự giày vò rất lớn.