Chiến Thần Bất Bại

Chương 482: Tất A Sửu



Phó Trọng Sơn gương mặt vuông vắn, sắc mặt đỏ thẫm, lông mày rậm như đao, thân hình cao lớn, chuyện của võ tràng Thương Dương cơ bản đều do hắn xử lý, trên người toát lên khí thế không giận mà uy.

Lý Nhược liếc mắt nhìn Phó Trọng Sơn, lo lắng nói: "Đại ca, chuyện lần này không đơn giản, rất nhiều người đang nhòm ngó chúng ta. Năm nay chúng ta có nên khai môn chọn đồ không? Chắc chắn sẽ có rất nhiều kẻ trà trộn vào!"

"Vẫn tiến hành như trước." Phó Trọng Sơn trầm ngâm: "Càng trong lúc thế này chúng ta càng không thể loạn."

Dương Hạo Nhiên cũng gật đầu, suy nghĩ một chút rồi nói: "Đám người kia có ý đồ riêng, chắc chắn sẽ nghĩ trăm phương ngàn kế xâm nhập, muốn lẫn vào trong võ tràng. Chúng ta đặt chú ý lên người bọn chúng, mục tiêu sẽ nhỏ hơn nhiều."

"Hạo Nhiên nói đúng!" Phó Trọng Sơn gật đầu: "Mọi người nên cẩn thận."

Ba người thương nghị một lúc rồi lần lượt rời đi.

Chen chúc trên con đường đông nghìn nghịt, cho dù mạnh như Đường Thiên cũng cực kỳ chật vật, hắn không khỏi ồ lên kinh ngạc: "Ồ, thật nhiều người!"

"Bệ… A Sửu có chỗ không biết rồi." Sầm Ngữ suýt nữa cắn vào lưỡi, chút nữa thì lộ, nhưng gọi bệ hạ là "A Sửu" có thật không sao không?

Trong lòng hắn bồn chồn nhưng vẫn kiên nhẫn giới thiệu: "Võ tràng Thương Dương là võ tràng lớn nhất chòm Lục Phân Nghi, lại có Thánh giả tọa trấn, mỗi năm chỉ chiêu thu một lần, rất nhiều người mộ danh tới đây."

"Tất A Sửu?" Một đệ tử võ tràng nhìn Đường Thiên một lượt, bật thốt lên: "Đúng là người cũng như tên."

"Sư đệ im ngay!" Một đệ tử khác vội vàng kêu lên, hành lễ với Sầm Ngữ: "Không ngờ Sầm tràng chủ lại tự mình đưa đệ tử tới, đã thất lễ rồi. Sư đệ không hiểu huyện, kính mong tràng chủ thông cảm!"

Sầm Ngữ không dám nhìn sắc mặt Đường Thiên, trong lòng chỉ hận không thể tự tay bóp chết gã "người cũng như tên" vừa rồi, chỉ đành cười gượng nói: "A Sửu là họ hàng xa của ta, một lòng hướng võ, thiên phú cũng không tồi, ta không muốn phí hoài thiên phú của nó nên đưa tới quý võ tràng, kính mong Lý sư phụ dạy bảo nhiều hơn."

Đệ tử tuổi khá lớn nói: "Tràng chủ tự tay dẫn tới đương nhiên không có chuyện gì rồi. Chỉ có điều hôm nay võ tràng đang rối ren, sư phụ không rảnh tới chiêu đã tràng chủ, kính mong tràng chủ thông cảm."

"Không sao không sao." Sầm Ngữ vội vàng cười nói.

"Vậy chúng ta dẫn hắn vào, xin tràng chủ yên tâm." Đệ tử võ tràng nói.

"Làm phiền mọi người rồi." Sầm Ngữ lại thấy có vài người tới, biết đối phương phải tới tiếp.

Sầm Ngữ trở về, đi không bao xa đã gặp Đinh Đang, Đinh Đang thấy sắc mặt Sầm Ngữ rầu rĩ không vui, trong lòng cả kinh: "Xảy ra chuyện gì à?"

Sầm Ngữ nhìn nàng một cái, lắc đầu: "Không sao, rất thuận lợi."

Chuyện Tất A Sửu người cũng như tên, làm sao hắn dám nói ra?

"Nghe nói đệ tử trong võ tràng có phân nội võ tràng với ngoại võ tràng, không biết đại nhân có thể xếp vào võ tràng nào?" Đinh Đang hỏi.

Sầm Ngữ tinh thần phấn chấn: "Yên tâm, tiêu chuẩn đệ tử nội võ tràng là thực lực chuẩn hoàng kim, nếu có thực lực võ giả hoàng kim tất nhiên có thể tiến vào võ tràng, với thực lực của đại nhân, vào được võ tràng là đương nhiên."

Hắn cũng học theo Đinh Đang gọi "đại nhân".

Đinh Đang nghe vậy lập tức yên tâm, Đường thần kinh ngay Thánh giả cũng có thể giết, gia nhập nội võ tràng chắc chắn không vấn đề.

"Sư đệ hôm nay quá lỗ mãng!" Sư huynh hơi đứng tuổi nghiêm mặt phê bình sư đệ đã chế nhạo Đường Thiên.

Sư đệ ngượng ngùng: "Hắn xấu đến nỗi đệ không kiềm nổi."

"Nói bậy!" Sư huynh trừng mắt: "Sầm tràng chu cũng là danh sư, giao tình của hắn và sư phụ không cạn, cẩn thận đệ bị phạt đấy."

"Tiểu đệ sai rồi!" Sư đệ thấy sư huynh tức giận, vội vàng xin tha, hắn cũng biết hôm nay mình nói sai, vội vàng lảng sang chuyện khác: "Sư huynh, sắp xếp tên Tất A Sửu này thế nào đây? Sầm tràng chủ còn nói thiên phú hắn tốt, thực lực có vậy cũng là thiên phú tốt? Ta quét qua chân lực của hắn, ngay cấp tám cũng chưa đạt tới, chỉ có cấp sáu. Không cảm ứng được huyết mạch gì, thiên phú thế này khiến ta không biết nên nói gì nữa."

Sư huynh vừa rồi cũng đã dùng bí bảo quan sát Đường Thiên, biết sư đệ không nói dối, không khiỏ nhíu mày: "Chỉ có thể sắp xếp vào ngoại võ tràng. Nếu là cấp tám cho dù không có thực lực chuẩn hoàng kim chúng ta cũng có thể nghĩ cách sắp xếp hắn vào nội võ tràng, cấp sáu lại không có huyết mạch, vậy chỉ có thể ở ngoại võ tràng."

"Có cần nói với sư phụ một tiếng không?" Sư đệ hỏi.

"Không cần, gần đây sư phụ rất phiền muộn, không nên làm phiền người thì hơn. Tự chúng ta làm là được, nếu quả thật thiên phú Tất A Sửu tốt, chúng ta sẽ chú trọng bồi dưỡng hơn." Sư huynh nghĩ một chút rồi nói.

"Được, vậy đệ đưa hắn tới ngoại võ tràng." Sư đệ nói.

Đường Thiên đứng giữa đám người, cực kỳ nhàn nhã, nơi này có nhiều bí bảo loại dò xét, thi thoảng lại có sóng chấn động đảo qua, Binh lo bị lộ nên cùng Mầm Mầm ở lại Võ Hồn Điện.

Xung quanh đều là người trẻ tuổi, mọi người nhiệt liệt thảo luận, cảm giấc này khiến Đường Thiên cảm thấy rất mới mẻ. Gã không khỏi nhớ tới học viện An Đức, có điều lúc đó trong học viện mình là đại ca, không mấy người dám tiếp xúc với gã, gã luôn tự do ngoài đám người.

Mà bây giờ gã càng là chúa tể một phương, tay nắm quyền sinh sát, ngoại trừ mấy người thẻ hồn tướng, những người khác đứng trước mặt gã đều bất giác thu liễm tài năng, cẩn thận từng chút một, thậm chí người tốt luôn nói chuyện lễ nghi như Khăn Mặt càng khiến gã phiền muộn không thôi.

Tại đây không ai nịnh bợ gã, mọi người đều thảo luận một số chuyện rất đơn giản đơn thuần.

"Lúc nào trở thành võ giả hoàng kim ta sẽ về cưới A Kiều."

"Đúng là chẳng có tiền đồ gì cả, lý tưởng của ta là Thánh giả."

"Đừng nói khoác nữa, đòi làm Thánh giả, nếu thành võ giả hoàng kim cũng phải thắp hương bái phật rồi."

"Ngươi dám coi thường ta. . ."

. . .

Nghe những lời thiếu hàm dưỡng nhưng đầy chí khí này, trong lòng Đường Thiên bỗng nảy sinh xúc động, đây là tuổi trẻ!

Đột nhiên, một âm thanh vang lên: "Được rồi, đừng làm ầm nữa, tất cả đi theo ta."

Đường Thiên nhìn sang, là một đệ tử võ tràng, những người xung quanh vội vàng đi theo. Đường Thiên thấy vậy cũng đuổi theo. Rất nhanh chóng, đệ tử võ tràng dẫn bọn họ tới trước một cỗ xe, hô: "Lên đây, tự tìm vị trí mà ngồi."

Đường Thiên theo dòng người lên xe, tùy ý tìm một chỗ, ngồi xuống.

Thiếu niên bên cạnh đưa mắt nhìn Đường Thiên, kinh ngạc một hồi trước "dung nhan" của gã, một lúc sau mới nói: "Chẳng hay huynh đệ xưng hô ra sao?"

"Ta?" Đường Thiên chỉ mặt mình, thấy đối phương gật ầu bèn ồ lên một tiếng: "Ta tên Tất A Sửu."

Đúng là người cũng như tên…

Thiếu niên nói thầm trong lòng, mặt vẫn cố nén cười, tự giới thiệu: "Làm quen chút, ta tên Tiêu Minh Kỳ."

Tiêu Minh Kỳ là người lắm mồm lắm miệng, máy hát vừa mở là không thể nào ngừng được. Trên đường có người như vậy cũng thoải mái hơn nhiều.

Cỗ xe bay liền vài tiếng vẫn chưa đến nơi. Đường Thiên hơi ngạc nhiên: "Chúng ta đi đâu đây? Võ tràng Td lớn vậy ư?"

Tiêu Minh Kỳ nghe vậy tự hào nói: "Đúng vậy! Võ tràng Thương Dương của chúng ta là võ tràng mạnh nhất trên chòm Lục Phân Nghi này, quy mô cũng là lớn nhất. Tổng diện tích sân huấn luyện của võ tràng Thương Dương vượt quá một tinh cầu cỡ nhỏ, ngươi nói xem có lớn không?"

"Lợi hại vậy à?" Đường Thiên ngạc nhiên.

Tiêu Minh Kỳ thấy Đường Thiên ngạc hiên càng thêm hưng phấn: "Đúng vậy! Võ tràng Thương DƯơng mới thành lập vài chục năm nhưng phát triển mãnh liệt vô tiền khoáng hậu. Toàn bộ chòm Lục Phân Nghi đều nằm trong phạm vi thế lực của võ tràng chúng ta. Lai lịch của tràng chủ có rất nhiều lời đồn đại, có người nói người là truyền nhân lưu phái cổ, có người lại nói người của Mười Hai Cung Hoàng Đạo, thế lực sau lưng rất lớn. Võ tràng của chúng ta từ khi thành lập tới giờ, không ai dám tới làm phiền, các ngươi có thấy lạ không?"

Đề tài của Tiêu Minh Kỳ thu hút đại lượng đệ tử, mỗi người đều lộ vẻ hiếu kỳ.

Tiêu Minh Kỳ càng hưng phấn, thao thao bất tuyệt không ngừng, ngược lại Đường Thiên ban đầu còn hứng thú lắng nghe, sau đó trực tiếp ngủ gật.

"Xuống xe xuống xe!" Đệ tử võ tràng lớn tiếng đánh thức Đường Thiên khỏi giấc mộng đẹp.

Gã mờ mịt mở mắt, liếc mắt ra cửa sổ, ngoài cửa sổ trắng xóa, là cánh đồng tuyết vô biên vô hạn.

Đi xuống toa xe, không khí lạnh lẽo khiến Đường Thiên bỗng thấy phấn chấn.

Oa, chưa bao giờ tới nơi có nhiều tuyết như vậy!

"Tất cả đều đến rồi!" Đệ tử võ tràng cao giọng hô: "Sân tu luyện cách nơi này tám trăm dặm, chúng ta phải chạy bộ tới đó. Tất cả theo sát nhau, phải nhớ bất cứ lúc nào cũng phải duy trì chân lực vận chuyển. Đây là băng nguyên hàn cổ khổng lồ, không khí nơi này đầy hàn triều, hàn triều có thể ăn mòn chân lực các ngươi, một khi chân lực các ngươi bị ăn mòn hoàn toàn, các ngươi sẽ biến thành tượng băng, thần tiên cũng không cứu nổi."

Đám đệ tử biến sắc, cuống quít vận chuyển chân lực.

Đường Thiên cũng giật mình, có điều gã kiểm tra qua một lượt, lập tức yên lòng. Chân lực trong cơ thể gã đều do Tiểu Nhị mô phỏng. Có điều Đường Thiên cũng cảm nhận được hàn triều mà đệ tử võ tràng nói tới, đó là một tia năng lượng nhỏ bé trong suốt. Thứ năng lượng này hoàn toàn khác với bất cứ tất cả các năng lượng mà Đường Thiên từng thấy, cực kỳ lạnh lẽo, hơn nữa mang theo chút độc tính.

Nếu tốc độ vận chuyển của chân lực không đủ, nó sẽ quấn lấy chân lực.

Nhưng khiến Đường Thiên bất ngờ nhất là Tiểu Nhị có vẻ rất thích hàn triều, nó cố tình vận chuyển chân lực tới mức chậm nhất, thu hút hàn triều ăn mòn, sau đó đem lượng hàn triều này rút đi, hút vào cơ thể.

Thằng nhóc này ăn vào có hỏng bụng không?

Có điều gã nhìn chằm chằm vào Tiểu Nhị một hồi lâu vẫn không thấy có thay đổi gì.

Quả nhiên là đồ tham ăn, ăn nhiều thẻ hồn tướng vậy rồi vẫn chẳng thay đổi gì, hút vài sợi hàn triều vào mặt vẫn ngơ ngơ ngác ngác chẳng chút biến hóa.

Đường Thiên bỗng mất hứng thú với Tiểu Nhị, chỉ biết ăn thì có ích gì?

Tiêu Minh Kỳ để ý thấy vẻ kỳ lạ của Đường Thiên, ồ lên một tiếng: "Thân thể ngươi tốt thật!"

Đệ tử võ tràng cũng sớm chú ý tới điểm lạ của Đường Thiên, tất cả mọi người đều dùng khinh công đề khí bay lượn, chỉ mình Đường Thiên cất bước lao nhanh, a, có dùng khinh công, khinh công cơ bản…

Nhưng tốc độ của Đường Thiên lại chẳng hề chậm, hơn nữa dáng vẻ rất thoải mái.

Thân thể không tệ!

Đệ tử võ tràng bỗng nảy sinh ý tưởng mới, mặt không đổi sắc thôi động chân lực, tốc độ dưới chân từ từ gia tăng. Đội ngũ vốn dày đặc lập tức bị kéo dài.

Thế nhưng Tất A Sửu hoàn toàn không bị tụt lại.

Ánh mắt đệ tử võ tràng lộ vẻ vui mừng, đảo đi đảo lại thân thể Đường Thiên, cực kỳ hứng thú.