Chiến Thần Bất Bại

Chương 483: Ác ôn



"Năm nào ngày này cũng thật đáng mong chờ! Dạy dỗ người mới là nghĩa vụ của các tiền bối chúng ta!" Nam tử vừa nói chuyện có mái tóc vàng, nụ cười trên mặt mang chút tà khí, mang áo choàng trắng, khí khái anh hào.

"Tiểu Kim, ngươi chỉ có chút tiền đồ đó thôi à, chỉ biết bắt nạt người mới, đúng là chả có mục tiêu gì cả." Người vừa nói thân hình cao gầy, tay mang một thanh loan đao dài mỏng, gương mặt mỉm cười khinh thường.

"Hừ, Mộc lão tam, chẳng lẽ ngươi không thích? Không thích thì đừng đi?" Tiểu Kim hỏi ngược lại.

Mộc lão tam thản nhiên đáp: "Không có ta các ngươi dạy dỗ bọn chúng được sao?"

"Dẹp đi, Mộc lão tam!" Có người hô lên: "Có lúc nào là một mình ngươi, có trận nào do ngươi quyết định?"

Thấy bầu không khí giữa mọi người nóng lên, công tử cầm đầu khẽ cười khẩy ngạo nghễ, hắn cúi đầu đùa nghịch con sóc tuyết trắng phau trên tay. Hắn là đại ca của đám người này, Lý Lương Khâu. Thân phận của hắn cao quý, là con trai của một trong Tam Thánh Lý Nhược, thực lực bản thân cũng thâm sâu khôn lường.

Tuổi tác Lý Lương Khâu còn trẻ, thực lực xuất chúng, lại thêm hậu trường cứng rắn, trên cánh đồng tuyết này ít ai dám ngỗ nghịch hắn.

Một bóng người lao nhanh tới, giọng điệu hưng phấn: "Bọn chúng đang đến rồi, cách đây khoảng hai mươi dặm!"

Mọi người dồn dập đứng dậy, ánh mắt đám người nhìn đại ca đang chơi đùa sóc tuyết.

"Tiền bối hay không, không phải lời nói miệng, mà do nắm đấm dạy dỗ thành!" Lý Lương Khâu không buồn ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: "Sau này mức độ tôn kính của bọn chúng phụ thuộc vào kết quả dạy dỗ sâu sắc lần này, đừng như năm ngoái, suýt chút nữa mất mặt."

Câu nói cuối cùng khiến vô số người đỏ mặt.

Hàng năm có người mới tới, bọn họ đều tập kích một lần, để "dạy dỗ" những người mới một chút. Đây là tiết mục truyền thống của trại tu luyện trên cánh đồng tuyết. Bọn họ đóng giữ nơi này đã lâu, ngày thường cực kỳ buồn chán, đương nhiên rất hứng thú với chuyện trêu cợt người mới như vậy. Hơn nữa chuyện chiến dịch hàn triều luôn là vấn đề khiến Lý Lương Khâu đau đầu, thế nhưng cách này có thể giải quyết hoàn mỹ vấn đề đó.

Thế lực sau lưng Lý Lương Khâu khiến trại huấn luyện cũng chỉ nhắm một mắt mở một mắt với chuyện này.

Người mới bị đám đệ tử Thương Dương thực lực thâm hậu phối hợp ăn ý này đánh lén, đương nhiên tan tác. Thế nhưng năm ngoái là ngoại lệ, trong đám người mới có một đệ tử rất mạnh, tên là Văn Nhân Bạch Y. Kết quả bọn họ tốn khá nhiều sức mới thắng được.

Lý Lương Khâu không tham gia trận đấy, đến lúc về hắn giận tím mặt, tất cả đám Tiểu Kim đều bị hắn "dạy dỗ" một trận.

Lý Lương Khâu nhắc lại chuyện này khiến đám người đều thấy xấu hổ.

"Lên đường thôi." Lý Lương Khâu không buồn để ý tới sắc mặt đám người, lạnh lùng nói.

Đội ngũ dài dẵng, hơi thở ồ ồ nặng nề không dứt, sắc mặt đám võ giả đều không dễ nhìn. Vừa vận chuyển chân lực chống đỡ hàn triều vừa toàn lực khai triển khinh công cũng không dễ cho bọn họ.

"Mọi người cố lên!"

"Kiên trì tới cùng mới là thắng lợi!"

"Đừng bỏ cuộc!"

"Thiếu Niên Như Thần, xông lên phía trước!"

Tiếng động viên của Tất A Sửu thi thoảng lại vang lên.

Tiêu Minh Kỳ cắn răng chống đỡ, đầu óc hắn cũng bắt đầu mơ hồ, chỉ có tiếng hô của Tất A Sửu khiến đầu óc ngây dại của hắn có một điểm đích nhắc nhở hắn tiếp tục cố gắng.

Từ lúc bắt đầu, Tất A Sửu bỗng hô hào cổ vũ mọi người khiến tất cả đều ngạc nhiên.

Lúc đó Tiêu Minh Kỳ còn nghĩ, đã xấu vậy rồi còn thích thể hiện, mà còn thể hiện vụng về như vậy. Chẳng lẽ tên này là gã ngốc ư? Những người khác lúc đó cũng nghĩ vậy, nhiều người còn trợn mắt khinh bỉ. Gã này xem ra không chỉ xấu mà đầu óc cũng chẳng được tốt...

Thế nhưng theo thời gian trôi qua, không còn ai cười nhạo được nữa.

Bọn không không còn sức mà cười nhạo, tiếng cổ vũ của A Sửu chẳng hề kích động lòng người, thế nhưng luôn vang lên lúc bọn họ kiệt sức, luôn khiến bọn họ cắn răng tiếp tục kiên trì.

Hơn nữa…

Tiêu Minh Kỳ lao lực liếc mắt nhìn Đường Thiên, lúc này Đường Thiên hoàn toàn ở trần, kéo theo một bó dây dài, cuối mỗi sợ dây thừng là một võ giả hôn mê thoát lực.

Toàn thân gã mồ hôi bốc hơi, bắp thịt nổi lên cuồn cuộn, kéo theo bảy người.

Ánh mắt Tiêu Minh Kỳ lộ vẻ kính trọng, bọn họ đều nghe rõ những lời đệ tử Thương Dương dẫn đầu đã nói với Đường Thiên.

"Ngươi không cần giúp bọn chúng, thứ rác rưởi như vậy không có tư cách tiến vào trại huấn luyện, cứ để chúng chết trên đường là được."

A Sửu nhìn đối phương một chút, chỉ nói một chữ: "Không."

Sau đó hắn kéo theo võ giả hôn mê lao thẳng đi.

Không ai còn địch ý với A Sửu, hành động này của Đường Thiên khiến mọi người cảm nhận được chút ấm áp giữa đất trời tràn ngập băng tuyết này. Trong lòng mỗi người đều nghĩ, cho dù mình hôn mê cũng không bị buông bỏ.

Võ giả dẫn đầu khen thân thể như dã thú của A Sửu không dứt miệng, thân thể quá tốt.

Đường Thiên không nghĩ nhiều như vậy, với gã đây chỉ là một hành động rất bình thường. Cứ để đám người này chết giữa đường, gã cảm thấy thật đáng tiếc.

Gã cởi trần, mồ hôi đổ như suối, bốc hơi như sương mù, mỗi bắp thịt rủng ung như sợi dây thép, lúc này Đường Thiên như một bức tượng điêu khắc, đầy kích thích, tràn ngập vẻ đẹp sức mạnh.

Kéo liền hai trăm dặm, thể lực gã cũng tiêu hao nhiều, hơi thở cũng nặng nề dần, nhưng vẫn cao giọng cổ vũ: "Sắp tới nơi rồi! Mọi người ố lên!"

Trong lúc gia nan nhất định phải trợ giúp mọi người.

Đột nhiên Đường Thiên phát hiện có điểm lạ, thân thể lập tức cảnh giác, đột nhiên ngừng lại, lớn tiếng hô: "Dừng lại! Phía trước có mai phục!"

Tất cả mọi người không khỏi dừng bước, sắc mặt mờ mịt. Đệ tử Thương Dương dẫn đầu lộ vẻ ngạc nhiên, sao gã lại phát hiện ra? Có điều hắn không hé răng, cũng không nhắc nhở, không lên tiếng, hắn không dám đắc tội với Lý Lương Khâu.

"Này, nếu các ngươi không ra ta sẽ không khách khí nữa đâu!" Đường Thiên chỉ thẳng về phía ngọn núi trống không phía trước, hai mắt trợn tròn, trầm giọng quát.

Đám người phía sau đỉnh núi hai mặt nhìn nhau, bọn họ hoàn toàn không hiểu vì sao mình lại bị phát hiện.

"Thú vị!" Ánh mắt Lý Lương Khâu lóe sáng, ngạo nghễ nói: "Mọi người ra chào hỏi đám gà mờ kia đi!"

Chiến ý mọi người lập tức dâng trào.

Trên đỉnh núi tối om không bóng người lập tức khiến đám người ồ lên kinh ngạc, mỗi người đều tự tỏa khí thế bản thân, cảm giác ngột ngạt nghẹt thở khiến cả bầu trời cũng như tối sầm lại.

Kẻ nhát gan chân tay mềm nhũn, ngã ngồi trên mặt đất.

"Đừng bại lộ thực lực."

Binh nhỏ giọng nói thầm trong lòng Đường Thiên, khiến Đường Thiên đang định xông lên phải ngừng lại.

Đối phương có tổng cộng mười hai người, có hai người là võ giả hồn khu, những người khác cũng có thực lực chuẩn hồn khu. Thực lực như vậy có lẽ khiến người khác kiêng kỵ, thế nhưng với Đường Thiên chỉ là chuyện nhỏ. Chú già Binh nói đúng, giải quyết đám người này không khó, thế nhưng đánh xong cũng bại lộ thực lực bản thân, có là kẻ ngu cũng biết mình trà trộn vào có mục đích khác.

Làm sao đây?

Giả làm một tên gà mờ không biết gì cả, bị đám người kia đánh một trận? Suy nghĩ này lập tức bị Đường Thiên quăng ra sau đầu, đám người này vừa nhìn đã biết không phải hạng tốt lành gì, năm đó khi gã còn đi học, đám học viên lớn tuổi vẫn thích bắt nạt học viên mới, lấy danh "dạy dỗ"!

Sắc mặt đó giống nhau đến kỳ lạ.

Đường Thiên nắm chặt tay, vẻ mặt bất thiện nhìn đám người Lý Lương Khâu, miệng nói: "Mọi người, ai còn đánh được?"

Võ giả còn đứng được đều tập trung lại bên người Đường Thiên, sắc mặt ai nấy như cùng chung mối thù.

Tiểu Kim hô khẩu hiệu: "Ô, có một thằng nhóc cứng cựa nè! Đám gà mờ, sao nào, không phục à?"

Mộc lão tam cười ha hả: "Lúc đầu ai cũng không phục cả."

Ánh mắt Lý Lương Khâu đảo qua đám người, thản nhiên nói: "Tiểu Kim, nói quy củ cho bọn họ."

Tiểu Kim cười hì hì, tay cầm một đống giấy tờ lớn: "Kẻ thức thời mới là tuấn kiệt, đến chỗ ta nhận một tờ xin tình nguyện tham gia chiến dịch hàn triều, viết tên của ngươi vào, mọi người cũng không tổn thương hòa khí."

"Mọi người đừng điền." Tiêu Minh Kỳ biến sắc, bật thốt lên theo bản năng, đến lúc phản ứng lại sắc mặt hắn lập tức trắng bệch.

Ánh mắt Đường Thiên quay sang phía Tiêu Minh Kỳ: "Chiến dịch hàn triều là sao?"

Tiêu Minh Kỳ hối hận muốn đứt ruột, vốn định không nói gì nhưng vừa chạm vào ánh mắt lạnh băng của Đường Thiên, trong lòng hắn run rẩy, lập tức nói ra: "Hàng năm trên cánh đồng tuyết đèu có hàn triều quy mô lớn, vào thời điểm này một số nơi đặc thù cần có người đóng giữ, đây là chiến dịch hàn triều. Chiến dịch hàn triều, mười người chết năm."

Tất cả võ giả biến sắc.

"Ô, không ngờ còn một chuyên gia." Mộc lão tam cười dài nói: "Chiến dịch hàn triều rất đáng sợ, có điều đó là chuyện sau này, không chừng không có đại hàn triều đâu. Không ký cũng được, trại tu luyện cách đây ba mươi dặm không liên quan gì tới các vị. A, nếu giờ có người muốn quay đầu lại chúng ta cũng không gây khó dễ."

Võ giả bên cạnh Đường Thiên sắc mặt trắng bệch, lộ vẻ tuyệt vọng.

"Không ngờ võ tràng Thương Dương lại là như vậy." Ánh mắt Đường Thiên càng lạnh lùng.

"Võ tràng Thương Dương? Ha ha, đâu cũng như vậy cả." Tiểu Kim lộ vẻ khinh thường: "Nắm tay ai lớn thì người đó là vua? Hiểu chưa? Đồ xấu xí!"

Võ giả dẫn đầu thấy nụ cười của Đường Thiên bỗng lạnh buốt, vội vàng nói: "Chỉ được dùng quyền cước, không được dùng binh khí, kẻ sai phạm chết!"

Ánh mắt Đường Thiên hạ xuống người những võ giả đã hôn mê, lại nhìn tên võ giả dẫn đầu bàng quang đứng nhìn, một ngọn lửa giận vô danh dâng lên trong lòng. BỌn họ mang theo giấc mơ, hao bao khí lực mới tới được đây, các ngươi lại dùng giấc mơ của bọn họ để cưỡng bức họ!

Đúng là một đám ác ôn!

Tâm địa các ngươi thật quá đen tối.

Đường Thiên ngó lơ tên võ giả dẫn đầu, sát ý trong ngực sôi trào, tự gật đầu: "Nói không sai."

"Tuy nhiên…" Đường Thiên nhếch miệng cười, cực kỳ xấu xí nhưng đằng đằng sát khí: "Sao ngươi biết nắm đấm của ngươi to?"

Lời còn chưa dứt thân hình gã đã biến mất tại chỗ.