Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 536



Chương 536: E sợ trước sức mạnh của chiến thần Thiên Vũ

Tất cả mọi người đều kinh ngạc không biết người nào lại ngông cuồng đến mức dám xông vào phòng VIP của Hội quán Yên Vũ.

“Là ai?”.

Người mở lời chính là Tần Thiên Lâm.

Tân Thiên Lâm là người có thân phận cao quý nhất trong đám cậu ám nên không thể không đứng ra nói chuyện.

“Cộc! Cộc! Cộc!” Một giây sau, bóng dáng một người đang chậm rãi bước vào.

Dáng người cao ráo nhưng lại không đánh mất vẻ đẹp của sức mạnh, những đường nét cơ bắp như ẩn như hiện dưới lớp áo sơ mi mỏng, tất cả đều thể hiện sức mạnh dồi dào!

Đây là nhân vật chính mà bọn họ đang thảo luận, Tân Vũ Phong!

Những tiếng ồn không ngừng trong phòng vừa nấy lập tức trở nên im lặng như tờ ngay khi Tần Vũ Phong bước vào.

Mọi người đều thấp thỏm lo sợ, không khí của cuộc thảo luận sôi nỏi khi nãy bống chốc như: bị người khác tạt một gáo nước lạnh vào!

Đặc biệt là những người thảo luận sôi nồi nhất vừa nấy, nay đều bị dọa sợ và khép mình vào một góc, cũng chẳng dám phát ra bắt cứ âm thanh nào, bọn họ sợ sẽ gây sự chú ý của Tân Vũ Phong và tìm tới mình tính sổ!

Lúc này, sắc mặt của Tần Thiên Lâm khó coi như nuốt phải một con ruồi sống.

Anh ta không thể ngờ được Tần Vũ Phong sẽ tìm tới Hội quán Yên Vũ, lại còn xuất hiện ở đây ngay lúc này!

“Tân Thiên Lâm, vừa nãy cậu mới nói sẽ băm tôi trăm mảnh?”

Tần Vũ Phong lạnh lẽo mở miệng và đứng ở cửa nhìn chằm chằm Tần Thiên Lâm.

Căn phòng VIP đẳng cấp nhát của Hội quán Yên Vũ khá lớn nên khoảng cách giữa hai người không hề gần nhau, nhưng ánh mắt dường như có thể xuyên qua tất cả đồ trang trí trong phòng và xuyên qua bức bình phong mà trực tiếp hướng đến Tần Thiên Lâm!

Nếu như ánh mắt có thể giết người thì có lẽ Tân Thiên Lâm lúc này đã bị xẻo thành từng mảnh!

“Rầm!”

Tần Vũ Phong không hè có bất kỳ động tĩnh nào nhưng sát khí lại dần dần toát ra từ người anh!

Đây là lần đầu tiên hai “anh em” gặp lại nhau sau mười tám năm.

Chỉ là tình cảnh trước mắt lại không hề có sự ấm áp của cuộc hội ngộ sau một thời gian dài đằng đấng!

Bao nhiêu năm qua, Tần Vũ Phong Vân luôn đi bộ đội ở phương Bắc, tắm máu trên chiến trường, người anh phải đối diện là quân nhân của kẻ địch, thủ lĩnh một phương!

Một tắc giang sơn một tắc máu!

Tân Vũ Phong Vân luôn trấn thủ biên giới Đại Hạ, người đồng hành là những dũng sĩ trong quân đội, kẻ đối địch là những người có ý đồ mạo phạm biên giới quốc gia.

Khi nào Tân Vũ Phong xem Tân Thiên Lâm là kẻ địch, khi nào thèm muốn vị trí của Tân phiệt?

Nhưng Tần Thiên Lâm dường như đã trải qua một cuộc sống quá đối êm đềm và thoải mái, anh ta lại đem một chiến thần bất khả chiến bại như Tần Vũ Phong xem như một đối thủ cho vị trí người thừa kế Tân phiệt!

Tần Thiên Lâm lại xem Tần Vũ Phong như một cái gai trong mắt, xem Tần Vũ Phong như một mối nguy hại cho vị trí người thừa kế Tần phiệt!

Tần Thiên Lâm vẫn luôn chôn giấu sát ý với Tân Vũ Phong, xem anh như chướng ngại vật cho vị trí người thừa kề Tân phiệt, một kẻ thù giả tưởng, muốn giết chết anh để diệt trừ trở ngại!

Nhưng khi Tần Vũ Phong trực diện chất vấn, Tân Thiên Lâm chỉ dám lắc đầu phủ nhận.

*Không không… không có, tuyệt đối không có!”

Giọng nói của Tân Thiên Lâm vừa đứt quãng vừa nhỏ lí nhí, không hề có chút khí thế hiên ngang khi nãy.

Dù sao đi nữa người đang đứng trước mắt không chỉ là người “anh em” cùng chung huyết thống nhưng lại chẳng tồn tại chút tình cảm nào mà còn là chiến thần Thiên Vũ, thủ lĩnh của hàng trăm tướng!

Nói không ngoa đó chính là sát thần!

Tác phong của Tần Vũ Phong vô cùng dũng mãnh, đã có vô số truyền thuyết dũng mãnh được lan truyền ở Đại Hạ, chỉ cần Tần Vũ Phong không vui, ngay cả phủ Trạng Nguyên cũng dám lên đến tận cửa mà tiêu diệt Hách Quang Minh!

Anh cũng chẳng hề động lòng với chức vị phó lông chủ của Tứ Hải Triều, chỉ vì một người phụ nữ mà trực tiếp san bằng Tứ Hải Triều!

Ai dám mạo phạm một người như thể chứ?

Vừa nãy, đám người buông lời nhục mạ Tần Vũ Phong liền nhanh chóng gió chiều nào theo chiều đó, lập tức xu nịnh Tần Vũ Phong ngay sau khi nhìn thấy anh.

“Ôi trời, Chiến thần Thiên Vũ đến đây, chúng ta thật có phúc!”

“Đúng thế, mời ngài mau vào ngồi, đứng đáy làm gì chứ?”

“Chiến thần Thiên Vũ, không biết tôi có niềm vinh hạnh được kính anh một ly rượu không?”