Chiến Thần Cuồng Phong

Chương 537



Chương 537: Tìm thấy Tần Thiên Lâm

Duy chỉ có Khương Thiên Tử không tham gia vào cùng đám người nịnh hót này.

Lúc Tân Vũ Phong vừa tiến vào phòng, Khương Thiên Tử liền chui rúc vào một góc nào đó, cố gắng giảm bớt sự tồn tại của mình.

Trong nháy mắt thấy Tần Vũ Phong, trong lòng Khương Thiên Tử cảm xúc lấn lộn khó tả, anh ta vừa giận mà lại vừa sợ.

Sao Tần Vũ Phong lại xuất hiện ở đây chứ?

Hừ!

Khương Thiên Tử tức giận là vì ở hôn lễ lằn trước, Vân Tú Anh bị Tần Vũ Phong cướp ngay tại chỗ, hơn nữa bản thân còn bị bắt quỳ xuống trước mặt bao nhiêu người.

Còn sợ là vì sợ Tần Vũ Phong đến tìm anh ta lần nữa, Khương Thiên Tử không biết mình đã gây thù chuốc oán gỉ với Tần Vũ Phong. Chính vì không biết nên anh ta mới cảm tháy sợ hãi.

Ánh mắt của Tần Vũ Phong quét qua căn phòng một lượt, mặc kệ đám người nịnh hót bên cạnh đang không ngừng nói, anh cũng không có phản ứng gì.

Từ đầu đến cuối, Khương Thiên Tử đều không hè lên tiếng, núp trong một góc nào đó, cũng không biết Tần Vũ Phong có nhìn thấy anh ta hay không.

Cuối cùng ánh mắt của Tân Vũ Phong khóa chặt trên người Tân Thiên Lâm.

*Hôm nay tôi tới đây là muốn tìm Tần Thiên Lâm, còn rượu thì tôi sẽ không uống!”

Tần Vũ Phong lịch sự trả lời đám người nịnh hót đang ở bên cạnh mình, sau đó đi từng bước về phía Tần Thiên Lâm.

“Anh tìm tôi làm gi?”

Tần Thiên Lâm giống như hét lên về phía Tân Vũ Phong , có lẽ anh ta chột dạ điều gì đó nên mới hét lớn như vậy.

Sau lưng Khương Thiên Lâm ướt đẫm mò hôi lạnh, toàn thân thì kín mít, cả người trong tư thế sẵn sàng bỏ chạy.

Nhưng Tần Vũ Phong sao lại để con mồi trong tầm mắt mình chạy trốn chứ?

“Vèo!”.

Mọi người chỉ thấy chỉ thấy một cái bóng lướt qua vô cùng nhanh, căn bản không hề nhìn rõ động tác, ngay sau đó đã tháy Tần Vũ Phong đang ở sau lưng Tân Thiên Lâm Đây chính là sự khác biệt giữa chiến thần Thiên Vũ và người bình thường!

Tần Vũ Phong dễ dàng nắm lấy cổ áo phía sau của Tần Thiên Lâm, giống như cách một đứa bé lên.

Đột nhiên Tần Thiện Lâm cảm tháy cổ áo phía sau bị ai đó kéo văng đi, anh ta liền bị dọa sợ đến mức mặt mũi tái xanh nhọt nhạt, dùng chút sức lực còn lại của bản thân vừa giãy giụa, vừa kêu la: “Anh màu buông tôi ra! Anh muốn làm cái gì?”

Đáng tiếc, chút sức này của Tần Thiên Lâm đối với Tần Vũ Phong mà nói, căn bản không hề có uy lực.

Thấy vậy, Tàn Thiên Lâm liền vứt bỏ hết liêm sỉ, thể diện của bản thân, quay sang bên cạnh, cầu cứu mọi người: “Cứu tôi với! Bảo vệ đâu hét rồi?”

Tần Thiên Lâm ở trong tay Tần Vũ Phong không khác gì một chú gà con đang liều mạng vùng vẫy, hò hét không ngừng!

Sắc mặt Tần Vũ Phong lạnh như băng, không để ý tới lời kêu cứu của anh ta chút nào.

Tần Thiên Lâm vẫn tiếp tục hét lớn kêu cứu, bởi vì vừa sốt ruột vừa sợ hãi nên anh ta càng có tình kêu lớn tiếng, thanh âm càng ngày càng chói tai, thậm chí sắp vỡ cả giọng.

Cuối cùng Tần Vũ Phong không nhịn được nữa, tát mạnh một cái vào mặt Tàn Thiên Lâm giọng âm trầm nói: *Im miệng!”

Tần Thiên Lâm bị cái nhìn cảnh cáo của Tần Vũ Phong làm cho run rảy cả người.

Một người đã từng vào sinh ra tử, bước ra khỏi chiến trường đấm máu như Tần Vũ Phong thì chỉ cần một ánh mắt của anh cũng đủ để khiến loại người như Tân Thiên Lâm bị dọa đến vỡ mật.

Tiếng kêu cứu thảm thiết kia cuối cùng cũng dừng lại, Tần Vũ Phong lại nắm lấy cổ áo Tân.

Thiên Lâm một lần nữa, kéo anh ta đi về phía trước.

Từ trước đến nay, Tần Thiên Lâm chưa từng rơi vào tình thế như này.

Kêu trời không được, gọi đất không xong!