Chiến Thần Hắc Ám

Chương 149: Ban chết



Hai mươi phút sau, một chiếc xe dừng ở trước cổng biệt thự, Diệp Tư Truy bước xuống xe, nhìn đồng hồ, khóe miệng nở một nụ cười nham hiểm: "Cũng lâu rồi, chiến tranh cũng nên kết thúc..."

Nói xong, anh ta đẩy cửa ra, thoải mái cười nói.

"Anh Thiều, kết quả như thế nào?"

Tuy nhiên, căn phòng bên cạnh vẫn yên lặng, chỉ có giọng nói của Diệp Tư Truy vang lên.

"Anh Thiều?"

Diệp Tư Truy hơi sửng sốt, sau đó đi tới một căn phòng.

Đẩy cửa ra, sắc mặt anh ta thay đổi.

Trên mặt đất đầy mảnh vụn của thủy tinh, gió thổi ào ào, thổi tung tấm rèm cửa hai bên.

Người phụ nữ trên giường biến mất không một dấu vết, cả người Thiều Hải Hà đầy máu, nằm trên mặt đất, mỗi một tấc da thịt trên người đều có vết dao.

"Cái...Cuối cùng đã xảy ra chuyện gì?"

Sắc mặt của Diệp Tư Truy thay đổi rõ rệt, anh ta vội vàng chạy đến cửa sổ nhìn ra ngoài.

Bên ngoài cửa sổ tối đen như mực, không một bóng người.

Diệp Tư Truy cũng không quan tâm cuối cùng đã xảy ra chuyện gì, đi tới trước mặt Thiều Hải Hà, kiểm tra hơi thở của anh ta.

Còn sống.

Điều này khiến Diệp Tư Truy thở phào nhẹ nhõm, sau đó cố gắng lay Thiều Hải Hà.

"Anh Thiều, tỉnh dậy, mau tỉnh dậy..."

Tuy nhiên, mặc cho anh ta có lay cỡ nào, Thiều Hải Hà cũng không có phản ứng.

Diệp Tư Truy sợ hãi, cảm thấy cả người ớn lạnh, cuối cùng thì ai là người đã đánh Thiều Hải Hà để giải cứu con tin?

Trong đầu Diệp Tư Truy hiện lên một người duy nhất, chính là Huỳnh Nhân.

Nhưng sau khi anh ta suy nghĩ một chút thì đây là chuyện không thể nào.

Bởi vì anh ta còn không biết mình đã giấu con tin ở đây, nói chi đến việc tự mình đến giải cứu con tin.

Lúc này, Diệp Tư Truy liếc mắt, phát hiện camera vẫn còn ở đây.

Anh ta đi đến camera, bấm nút dừng, định xuất ra xem có chuyện gì xảy ra.

Thình thình thình.

Lúc này, có người gõ cổng biệt thự.

Diệp Tư Truy cau mày, hét lớn một tiếng.

"Có gì đợi lát nữa rồi nói!"

Thiều Hải Hà đã hôn mê, bây giờ trong biệt thự chỉ có hai người là anh ta và tài xế, cho nên Diệp Tư Truy cho rằng tiếng gõ cửa dưới lầu là của tài xế của anh ta.

Loảng xoảng loảng xoảng.

Tiếng đập cửa ngày càng dữ dội, giống như muốn phá vỡ cánh cửa vậy.

Diệp Tư Truy cảm thấy tức giận, chạy nhanh xuống lầu mở cửa.

Loảng xoảng.

Tuy nhiên chưa kịp mở cửa, một lực từ bên ngoài đẩy cánh cửa bay ngược vào nện vào người Diệp Tư Truy, đè anh ta xuống đất.

"Khụ khụ khụ."

Bụi bay mịt mù bốn phía, Diệp Tư Truy liên tục ho khan. Lúc này trước mặt anh ta xuất hiện một đôi giày da màu đen.

Cả người Diệp Tư Truy run lên, ngẩng đầu lên một cách cứng đơ, nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng của Huỳnh Nhân trước mặt mình, sắc mặt anh lãnh đạm.

Trong khoảnh khắc ấy, Diệp Tư Truy cảm thấy như mình mắc đại dịch, sắc mặt vô cùng hoảng sợ.

"Sao...Sao anh tìm được nơi này?"

"Nhờ có cậu dẫn đường."

Huỳnh Nhân trên cao nhìn xuống anh ta, ánh mắt đầy sát khí.

"Tôi đã cho cậu một con đường sống nhưng cậu không biết quý trọng, vậy thì không thể trách tôi được."

Ngay lập tức, Diệp Tư Truy hoảng sợ gần chết, sự sợ hãi trong nội tâm như được phóng đại.

Anh ta biết rõ, con tin chính là lá bài mà anh ta dùng để bảo vệ mình, nhưng bây giờ con tin cũng biến mất, chẳng khác nào anh ta đã mất đi lá chắn bảo vệ. Huỳnh Nhân sẽ giết anh ta, sẽ không nhân nhượng gì nữa!

"Không, anh không thể giết tôi, tôi vẫn còn giá trị đối với anh."

Diệp Tư Truy vội vàng bò dậy, van xin khẩn khiết trước mặt Huỳnh Nhân.

"Giá trị duy nhất của anh là nói cho tôi biết cô gái đó đang ở đâu." Huỳnh Nhân nói bằng giọng điệu lạnh lùng.

"Ở đó. Cô ấy ở đó!"

Diệp Tư Truy vội vàng chỉ tay vào một gian phòng khác, hoảng sợ nói.

Huỳnh Nhân nhìn theo, sau đó bước đến gian phòng kia.

Diệp Tư Truy không còn quan tâm đến cơn đau nữa, che xương sườn lại, liều mạng chạy ra ngoài trốn.

Giây phút đó, anh ta đã biết người phụ nữ kia đã mất tích một cách bí ẩn, sỡ dĩ anh ta không nói cho Huỳnh Nhân biết là để tranh thủ thời gian cứu sống bản thân.

Nhưng những tiểu xảo này Huỳnh Nhân rất dễ dàng nhìn ra, anh nhìn thấy Thiều Hải Hà nằm hôn mê dưới đất, cũng không thấy Liễu Thụy Hoa đâu.

Ngay lập tức, ánh mắt Huỳnh Nhân hiện lên sát khí, anh cầm lấy chuôi đèn, đập vào người Diệp Tư Truy.

Phịch.

Đánh ngay ót của Diệp Tư Truy, hai mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

Huỳnh Nhân bước ra ngoài, trong mắt tràn ngập lửa giận, anh không quan tâm có hôn mê bất tỉnh hay không, anh cầm đầu anh ta lên đập xuống đất.

Phịch!

Cơn đau dữ dội khiến Diệp Tư Truy tỉnh lại, hoa mắt chóng mặt.

Nhưng vừa thấy khuôn mặt lạnh lùng của Huỳnh Nhân, anh ta sợ đến cả người run rẩy, trước khi Huỳnh Nhân giải quyết tất cả mọi chuyện trong nháy mắt, nó đã in sâu trong lòng anh ta.

"Anh không thể giết tôi, nếu không anh sẽ hối hận." Anh ta nhìn Huỳnh Nhân, hoảng sợ gào lên.

"Anh dám gạt tôi?"

Giọng nói Huỳnh Nhân uy nghiêm đến đáng sợ, sau đó giọng nói anh tăng lên quãng tám.

"Nói. Người ở đâu?"

"Tôi cũng không biết..."

Diệp Tư Truy bị dọa đến hồn phi phách tán, sắc mặt tái nhợt.

"Đàn em của tôi đưa đến đây, sau đó thì không tìm thấy nữa, tôi cũng không biết."

"Anh nghĩ tôi sẽ tin anh sao?"

Huỳnh Nhân lạnh lùng nói.

"Tôi cho anh ba tiếng, nếu như anh còn không chịu nói ra, thì mỗi một phút, tôi sẽ bẻ một đốt xương trên người cậu."

Hồn vía của Diệp Tư Truy như muốn bay khỏi xác, anh ta biết rõ, Huỳnh Nhân dám nói dám làm.

Nhưng cuối cùng người đã đi đâu anh ta cũng không biết.

"Hết giờ."

Huỳnh Nhân lạnh lùng nói, sau đó nắm một ngón tay của Diệp Tư Truy, ra sức bẻ.

Rắc rắc.

Một ngón tay của Diệp Tư Truy đã bị Huỳnh Nhân bẻ gãy.

"A"

Anh ta kêu thảm thiết, mồ hôi lạnh trên trán tuông ra.

"Tính luôn hai chân, anh còn mười chín ngón." Huỳnh Nhân thản nhiên nói.

Diệp Tư Truy sợ hãi tột độ, cả người run rẩy dữ dội hơn, anh ta vắt óc suy nghĩ mọi cách, nhưng không có kết quả.

Rắc rắc.

Một ngón tay nữa đã bị Huỳnh Nhân bẻ.

"A"

Diệp Tư Truy đau như muốn chết đi sống lại, cả người đổ mồ hôi lạnh.

Sau đó, cứ mỗi một phút trôi qua, Huỳnh Nhân sẽ bẻ một ngón tay của Diệp Tư Truy.

Mười phút sau, mười ngón tay của Diệp Tư Truy mềm nhũn giống như cái mũi. Anh ta đã đau đến hôn mê bất tỉnh.

Nhưng Huỳnh Nhân vẫn không nương tay, vẫn máu lạnh như trước.

"Kế tiếp là các đốt xương khác trên cơ thể cậu."

Huỳnh Nhân lạnh lùng nói.

"Cơ thể người có 206 đốt xương, nếu cậu vẫn không chịu nói, tôi sẽ đập nát từng cái một. Từ nay về sau, cậu sẽ giống như một con trùng, chỉ có thể bò sát mặt đất."

Reng reng reng.

Đúng lúc này điện thoại Huỳnh Nhân vang lên.

Liễu Phi Tuyết gọi.

Trong nháy mắt, sát khí trên người anh đều biến mất.

"Phi Tuyết?"

Giọng nói của Phi Tuyết trong điện thoại có vẻ kích động.

“Không sao, Thụy Hoa không sao.”

Nói xong, sắc mặt của Huỳnh Nhân cũng thay đổi.

"Cái gì, Thụy Hoa không sao?"

Giọng nói của Phi Tuyết cũng khó hiểu.

"Không phải anh cứu em ấy sao?"

Sắc mặt của Huỳnh Nhân càng ngạc nhiên, anh còn chưa thấy mặt Liễu Thụy Hoa mà.

Sau đó anh quay đầu lại nhìn sự hỗn độn trong căn biệt thự, giống như hiểu ra chuyện gì đó, ánh mắt trở nên nghiêm nghị.

"Anh quay về đi, Thụy Hoa không sao rồi, quá tốt rồi."

Liễu Phi Tuyết không quan tâm nữa, mừng đến chảy nước mắt.

Cúp điện thoại, Huỳnh Nhân nhìn Diệp Tư Truy nằm trước mặt, lạnh nhạt nói. "Thụy Hoa không sao rồi."

Diệp Tư Truy, người sắp chết đến nơi, nghe xong lập tức mừng rỡ, anh ta bò dậy, khẩn cầu nói.

“Nếu không có chuyện gì thì thả tôi đi.”

Sát khí trong mắt Huỳnh Nhân cũng không còn nữa, nhưng khuôn mặt vẫn rất ác nghiệt, lạnh lùng nói.

"Anh nghĩ rằng sau tất cả những chuyện mà anh đã làm, tôi sẽ bỏ qua cho anh sao?"

"Anh muốn làm gì?" Diệp Tư Truy sợ hãi.

"Tôi sẽ không giết anh."

Câu nói đầu tiên của Huỳnh Nhân khiến Diệp Tư Truy thở phảo nhẹ nhõm.

Nhưng câu nói sau đó lại làm cho Diệp Tư Truy trở nên hoảng sợ.

"Bởi vì, ban cho anh cái chết thì quá nhẹ nhàng, tôi muốn từ nay về sau anh phải sống như loài bò sát."

Giọng nói Huỳnh Nhân lạnh như băng, giống như lời phán xét của thần chết.

Vừa dứt lời, anh giơ chân lên, giẫm nát tứ chi của Diệp Tư Truy.

Chưa dừng lại ở đó, Huỳnh Nhân còn chưởng một chưởng vào cột sống của Diệp Tư Truy.

Răng rắc, răng rắc.

Ngay lập tức, xương khớp toàn thân anh ta như bị chia năm xẻ bảy.

Huỳnh Nhân nói, nếu như đánh nát đầu khớp xương toàn thân thì xương toàn thân cũng sẽ bị cắt đứt.

Từ nay về sau, anh ta chỉ có thể bò như động vật không xương.

Làm xong, Huỳnh Nhân vẫn chưa rời đi mà đi vào phòng của biệt thự một lần nữa.

Anh muốn biết rõ, cuối cùng thì ai đã cứu Liễu Thụy Hoa.

Ngắm nhìn xung quanh, cuối cùng Huỳnh Nhân nhìn thấy một cái camera.

Anh xuất tệp quay trong một giờ.

Hình ảnh bắt đầu hiện lên, Liễu Thụy Hoa bị trói hai tay hai chân, nằm trên giường giãy giụa dữ dội.

Sau đó một người đàn ông bò lên giường, con chưa kịp giở trò thì một con dao phóng nhanh tới, cảnh tượng trở nên hỗn loạn, không ghi được gì.

Tuy nhiên, khi sự việc diễn ra đến một giây cuối cùng thì xuất hiện một người phụ nữ mặc một bộ đồ màu đen bó sát, ôm lấy Liễu Thụy Hoa đang nằm trên giường rồi rời khỏi nơi đó.

Mặc dù hình ảnh chỉ lướt qua rồi biến mất, nhưng Huỳnh Nhân vẫn nhận ra người phụ nữ này là ai.

Ngay lập tức, anh ngạc nhiên, khuôn mặt ngạc nhiên cùng hàng nghìn biểu cảm đều biến thành một nụ cười miễn cưỡng.

Người phụ nữ mặc bộ đồ da bó sát, chỉ có Lưu An.

Nhưng rất dễ dàng nhận ra cô ta không phải Lưu An.