Chiến Thần Hắc Ám

Chương 150: Ai dám cản tôi



Trăng sáng sao thưa, một chiếc Porsche mui trần màu đen lao như bay trên con đường vắng.

Gió thổi mạnh khiến mái tóc của người phụ nữ ngồi ghế lái bay tứ tung, khiến cô giống như một tiên nữ trên cung trăng.

Liễu Thụy Hoa ngồi ở bên ghế phụ, ánh mắt nhìn người phụ nữ kia đều biến thành sự yêu mến.

Một người đàn ông từng trải khiến người ta say đắm, một người phụ nữ từng trải càng khiến người ta mê muội... người phụ nữ này giống như thần linh trên trời giáng xuống để cứu mình, khiến Liễu Thụy Hoa vô cùng tò mò về cô ấy.

"Cô là ai?"

"Tại sao lại cứu tôi?"

"Bộ đồ da trên người cô mua ở đâu vậy? Ngầu vãi!"

"..."

Sau khi lên xe, Lâm Chúc Vân biến thành một bạn nhỏ tò mò cứ liên tục hỏi.

Tuy Liễu Thụy Hoa đặt ra vô vàn câu hỏi, nhưng lại không được đáp lại lời nào, bị Liễu Thụy Hoa hỏi đến phiền, người phụ nữ kia mới mở miệng nói.

"Vì Huỳnh Nhân, tôi mới cứu cô."

Vốn nghĩ có thể chặn lại cái miệng không ngừng của Liễu Thụy Hoa, ai ngờ càng khích thêm sự tò mò trong lòng Liễu Thụy Hoa.

Hai mắt cô ấy lập tức sáng lên.

"Cô và anh rể tôi có quen biết?"

"Anh rể?"

Người phụ nữ ấy kinh ngạc nhìn Liễu Thụy Hoa.

"Anh ấy kết hôn rồi?"

"Đúng vậy."

Liễu Thụy Hoa vẫn chưa nhận ra cô ấy đã tiết lộ bí mật của Huỳnh Nhân.

"Có phải không..."

Ánh mắt của người phụ nữ xao động, trong nháy mắt có chút thất vọng, sau đó không kiềm chế được mà nở nụ cười.

"Nếu có cơ hội, thay tôi nói với anh ấy một câu 'Chúc mừng'."

Một nụ cười kia ẩn chứa rất nhiều thứ.

Buồn bã có, thất vọng có, chúc phúc có, vui vẻ có, còn có... kỷ niệm!

Như làm đổ lọ ngũ vị hương, cay đắng ngọt bùi chua xót có cả.

Liễu Thụy Hoa sững sờ, trực giác con gái nói cho cô rằng anh rể và người phụ nữ này có quan hệ không ít.

Tuy nhiên cô cũng không hỏi nhiều, chỉ một lúc sau đã đến tòa nhà Quốc Tế.

"Xuống xe." Người phụ nữ nói

Liễu Thụy Hoa còn muốn hỏi cái gì, người phụ nữ ấy đột nhiên trừng mắt, khiến Liễu Thụy Hoa đang muốn hỏi lập tức ngưng lại, vô cùng không tình nguyện bước xuống xe.

Người phụ nữ đạp ga, nghênh ngang phóng đi, giống như lúc đi tới, ngang ngược mà phóng khoáng.

Vừa vào văn phòng Tổng giám đốc, Liễu Phi Tuyết lập tức ôm chặt Liễu Thụy Hoa.

"Thụy Hoa, em không sao chứ?"

"Chị."

Trở về sau tai nạn ấy, Liễu Thụy Hoa chân thành mà bày tỏ tình cảm, ôm lấy chị mình.

Sau đó, Huỳnh Nhân cũng đi vào, thấy hai chị em đang đứng ôm nhau, tảng đá trong lòng cũng có thể nén xuống.

"Anh rể, chờ một chút!"

Liễu Thụy Hoa nhanh tay nhanh mắt, gọi Huỳnh Nhân quay lại.

"Em có chuyện muốn hỏi anh."

Dường như Huỳnh Nhân đã biết trước chuyện này, ánh mắt có chút né tránh, cố tình tránh Liễu Phi Tuyết.

Liễu Phi Tuyết nhìn vào mắt anh, cảm thấy nghi ngờ.

Liễu Thụy Hoa đi theo Huỳnh Nhân ra khỏi phòng làm việc, mặt đầy tò mò hỏi. "Anh rể, người phụ nữ kia rốt cuộc có quan hệ gì với anh?"

Huỳnh Nhân nhìn cô ấy rồi nói: "Em gặp rồi à?"

"Đúng vậy, cô ấy siêu ngầu... dù không thích nói chuyện cho lắm."

Huỳnh Nhân rơi vào trầm mặc, ánh mắt nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Một lúc lâu, anh yếu ớt nói.

"Chị ấy là Phùng Cẩn Mai, là chị dâu của anh."

Ngay lập tức, hai mắt Liễu Thụy Hoa trợn tròn, miệng chữ O mắt chữ A.

"Hứa với anh, không cần nói cho Phi Tuyết biết chuyện này."

Huỳnh Nhân chăm chú nhìn Liễu Thụy Hoa, khe khẽ nói.

"Vâng, được..."

Liễu Thụy Hoa có chút hậm hực lè lưỡi một cái, cũng là một trận hoảng sợ, may mắn không để chị biết chuyện này, nếu không thì rắc rối to.

Kẻ ngu cũng nhìn ra được người phụ nữ lạnh lùng đó có ý đối với anh rể, nhưng hết lần này đến lần khác đều là chị dâu của anh...

Trên mặt Huỳnh Nhân lúc này mới hiện lên một nụ cười.

"Chút nữa, em với Phi Tuyết về trước đi."

Liễu Thụy Hoa sửng sốt một chút.

"Anh không về cùng bọn em ư?"

Huỳnh Nhân lắc đầu: "Anh còn có việc."

Nói xong, anh đi vào trong thang máy.

Thang máy đi xuống từng tầng một, nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân cũng đã biến mất từ bao giờ, thay vào đó là sự u ám lãnh khốc.

Một chiếc Rolls-Royce sớm đã đậu dưới lầu, Lưu An cung kính chờ đợi đã lâu.

Huỳnh Nhân nhìn cô ta gật đầu một cái, rồi sau đó mở cốp xe ra, chỉ thấy bên trong là một người đàn ông cả người đầy vết dao cắt, chính là Thiều Hải Hà.

"Cẩn Mai, chị tặng em một món quà lớn như thế, em sao có thể không nhận chứ?"

Huỳnh Nhân nhìn Thiều Hải Hà đang hôn mê bất tỉnh, giọng trở nên lạnh lẽo. "Chuyện này, chưa xong đâu."

Ầm.

Anh đóng cốp xe lại, sau đó nói với Lưu An.

"Theo tôi đến nhà họ Thiều một chuyến."

"Vâng, thiếu chủ."

Lưu An đạp ga, chiếc xe bỗng chỉ còn là một vệt màu đen, hướng tới nhà họ Thiều.

Được gọi là một trong tứ đại hào môn, nhà họ Thiều ở Minh Châu có địa vị vô cùng quan trọng, đã hơn tám giờ nhưng cửa nhà họ Thiều vẫn đông như trẩy hội, rất nhiều xe thể thao loại cao cấp đỗ ở sân.

Lưu An khẽ nhíu mày.

"Xem ra hôm nay nhà họ Thiều đang tổ chức hoạt động gì đó."

Mặt Huỳnh Nhân không thay đổi, xuống xe, bước tới nhà họ Thiều.

Trở lại chốn cũ, anh nghĩ đến khi xưa.

Năm năm trước, anh suýt chút nữa ở rể nhà họ Thiều, cũng là ở chỗ này, anh bị nhà họ Thiều tra tấn cực hình.

"Đi thôi."

Ánh mắt từ những chiếc xe sang trọng đảo qua, Huỳnh Nhân sải bước đi vào.

"Huỳnh Nhân, là anh?"

Đang lúc ấy, từ sau lưng truyền đến một âm thanh kinh ngạc.

Huỳnh Nhân quay đầu lại, chỉ thấy hai người đàn ông mặc áo đuôi tôm màu đen cùng ánh mắt kinh ngạc đi tới.

Sau khi chắc chắn là Huỳnh Nhân, ánh mắt của một người đàn ông trong đó lập tức toát ra tia sát ý.

"Huỳnh Nhân, anh đúng là ăn gan hùm mật gấu, còn dám tới nhà họ Thiều."

Hai mắt Huỳnh Nhân hơi nheo lại, hai người thanh niên trước mặt lúc này, lại là Hoắc Thiên Quân và Hào Uy.

Huỳnh Nhân đã biết thân phận của Hoắc Thiên Quân, một trong những con riêng của Hoắc Ca nhà họ Hoắc.

Còn Hào Uy, là con trai của Hào Tinh Húc, lần trước còn tự mình tới cửa nhà họ Liễu để xin lỗi, nhà họ Hào bình thường an phận, không nghĩ đến sẽ gặp bọn họ ở nơi này.

Tuy nhiên, mục đích tới đây của Huỳnh Nhân là nhà họ Thiều, bọn họ chỉ như con kiến thôi, không để tâm chút nào, Huỳnh Nhân ngay cả một cái nhìn cũng không có, cứ thế đi thẳng tới.

"Đứng lại."

Thấy tên phế vật này dám coi thường mình, Hoắc Thiên Quân giận dữ.

Hào Uy cũng bước nhanh về phía trước, chặn anh lại.

"Tối nay là Thiều tiểu thư tổ chức hoạt động cho thương hội, những người không có liên quan không được vào."

"Dám ngăn cản Huỳnh thiếu chủ, các anh chán sống rồi."

Lưu An bỗng nhiên quay đầu, từ trong mắt bắn ra hai vệt sáng lạnh lẽo, dày đặc sát ý, khiến cả Hoắc Thiên Quân lẫn Hào Uy toát mồ hôi hột.

Lần đầu tiên Hoắc Thiên Quân gặp mặt Lưu An, vốn tưởng là bạn gái Huỳnh Nhân, ai ngờ là vệ sĩ.

Hào Uy bị sát khí này làm cho ngã ngửa trên mặt đất, sau khi lấy lại tinh thần lập tức cảm thấy mất thể diện.

Mình đường đường là thiếu gia nhà họ Hào, ở trước mặt một tên phế vật lại thấy sợ đến vậy sao?

"Huỳnh Nhân, anh dám để vệ sĩ đe dọa tôi."

Ánh mắt u ám của Hào Uy nhìn Huỳnh Nhân, nói.

"Anh nghĩ nhà họ Hào tôi sợ anh sao?"

Huỳnh Nhân quay đầu, chế nhạo bằng một câu.

"Vậy à? Phải không đó? Vậy người lần trước quỳ xuống trước mặt tôi, tự rút tay ra thề là ai?"

Những lời này hoàn toàn khơi dậy sát ý trong lòng Hào Uy.

"Anh thật sự nghĩ rằng nhà họ Hào chúng tôi, sẽ xin lỗi một dòng họ thấp kém sao? Đừng nằm mơ nữa!"

Anh ta cảm thấy buồn cười, tên phế vật này lại lấy chuyện này làm lá bùa bảo vệ mình, anh ta không nhịn được mà nói ra sự thật.

"Lần đó, bởi vì có sếp lớn ở trên truyện lệnh xuống, khiến nhà họ Hào chúng tôi đến cửa nói xin lỗi, nếu không thì anh nghĩ nhà họ Liễu có thể sống đến bây giờ sao?"

Lời nói còn chưa dứt, nụ cười trên mặt Huỳnh Nhân càng đậm hơn, nếu để anh ta biết mình chính là "sếp lớn" truyền lệnh xuống, không biết anh ta sẽ phản ứng như thế nào?

"Còn cả nhà họ Hoắc cũng vậy!"

Hoắc Thiên Quân tiến lên một bước, giọng thâm độc nói.

"Nhà họ Hào vốn dĩ xin lỗi nhà họ Liễu cũng là do cấp trên chỉ thị, nhà họ Lâm các người đã đắc tội nhân vật tầm cỡ không thể tưởng tượng nổi."

Lúc này, ở cửa nhà họ Thiều lần lượt còn có những hào môn khác đến, thấy một màn này, họ vừa quan sát vừa nhao nhao cười trên nỗi đau của người khác.

"Đây không phải tên phế vật nhà họ Liễu sao, năm năm trước suýt chút nữa gả cho cô lớn nhà họ Thiều, sao lại ở đây."

"Đắc tội với nhà họ Hào, anh ta chết chắc rồi!"

Nhưng mà, Huỳnh Nhân nhìn Hào Uy mỉa mai một cái rồi lập tức đi về phía trước.

Lưu An như một vệ sĩ trung thành, đi phía sau của Huỳnh Nhân.

Hào Uy thấy hơi kinh ngạc, nhưng sau đó nụ cười dần trở nên dữ tợn hơn. “Dám xông vào nhà họ Thiều, đúng là không biết sống chết là gì. Vậy để tôi thay nhà họ Thiều dạy dỗ cho anh một bài học nhớ đời!”

Vừa dứt lời, bốn, năm vệ sĩ từ hai phía vọt lên trên Huỳnh Nhân.

Dường như tất cả mọi người đã thấy dáng vẻ chật vật của Huỳnh Nhân ngã xuống đất.

Bành…

Nhưng chỉ một giây tiếp theo, Lưu An như hóa thành một vệt đen, nhanh như tia chớp tung cước ra tứ phía.

Tất cả vệ sĩ của nhà họ Hào, không có ai là ngoại lệ, đều bị đá bay ra.

Một người trong đó còn va vào Hào Uy, giống như tượng đổ thời La Hán, hung hăng đập mạnh lên vách tường.

Lúc này, nghe thấy tiếng Huỳnh Nhân cười lớn.

“Dù có hàng người cản tôi vẫn cứ đi, để tôi xem ai có thể ngăn cản tôi.”