Khang Hữu Vi lại lần nữa bị đá bay lên, đập vào trên người mấy tên bảo vệ,
Cả đảm ngã sõng soài xuống đất.
Lần này Diệp Huyền Tân dùng lực mạnh khiến cho đám bảo vệ ngã xuống, thở không ra hơi. Bọn chúng khóc không ra nước mắt, hai lần định ra tay nhưng lại bị Khang Hữu Vi ngã đè lên, cảm tưởng như sắp phế đến nơi.
Mấy tên nhân viên bảo vệ không còn mặt mũi nào nữa. Mọi người tại hiện trường càng thêm bàng hoàng.
Đây có phải là nhân viên phục vụ đã làm việc cùng chúng ta năm đó không?
Đây là kẻ nhát gan mà ai cũng có thể bắt nạt và không bao giờ dám phản kháng lại sao?
Không, anh không phải là kẻ hèn nhát, chỉ dựa vào sức lực mà anh vừa thể hiện ra ngoài cũng đủ để nghiên nát hơn trăm người bọn họ.
Người ta đâu phải không dám phản kháng, chỉ là… không thèm đếm xỉa tới bọn họ mà thôi.
Khang Hữu Vi giận ói máu, gã ta gào lên: “Báo cảnh sát… cho tao… khụ khu… báo cảnh sát bắt cậu ta lại… khu khu, khu khu..”
Gã ta hét khản cả cổ.
Nhân viên lập tức lấy điện thoại ra, chuẩn bị gọi cảnh sát. Diệp Huyền Tân thở dài, rút điện thoại ra gọi cho Thẩm Hải.
Diệp Huyền Tân: “Ông Hải à, ông dạy đám nhân viên của ông kiểu gì thế? Còn dám đánh cả ông chủ.”
Khang Hữu Vi la lên: “Ông chủ? Cậu ư… con mẹ nó… ông chủ!” “Tao nhổ vào, khu! Hôm nay… cho dù mày có gọi điện thoại cho ai… Cũng không giúp ích gì được đâu. Khụ khụ!”. Thẩm Hải vừa nghe máy, lập tức cảm thấy đau cả đầu.
Không cần phải nói ông ta cũng biết là nhân viên nhà hàng xích mích với Diệp Huyền Tân. Ông ta vội vàng nói: “Cậu Diệp, phiên cậu mở loa ngoài giúp tôi.”
Diệp Huyền Tân mở loa ngoài: “Được.”
Thẩm Hải ngay lập tức chửi ầm lên: “Khang Hữu Vi, lũ ngu dốt chúng mày!” “Chúng mày ăn phải gan hùm hay sao mà dám đánh cả ông chủ hả!” “Nhanh chóng quỳ xuống xin lỗi ông chủ mau, nếu ông chủ không tha thứ, thì chúng mày chỉ có đường nhà tan cửa nát” “Con mẹ nó, tao còn phải kính cẩn lễ phép với cậu Diệp thì chúng mày dựa vào cái mẹ gì mà dám gây sự với cậu ấy hả!”
Hả?
Ông chủ?
Diệp Huyền Tân là ông chủ của bọn họ?
Phản ứng đầu tiên của Khang Hữu Vi chính là mình nghe lầm.
Gã ta vội vàng giải thích: “Ngài Thẩm, có… có phải là ngài có nhầm lẫn gì không.” “Diệp Huyền Tần này chỉ là một tên nhân viên cũ của nhà hàng mà thôi, sao có thể là ông chủ được chứ.” “Ngài bị cậu ta lừa rồi.”
Thẩm Hải: “Tao bị lừa cái mẹ mày! Ai là ông chủ chẳng lẽ tao còn không biết à!” “Mau quỳ xuống, khốn kiếp, sao tao vẫn chưa nghe thấy tiếng gì!”
Bằng chứng rõ như ban ngày rồi, Diệp Huyền Tân chính là ông chủ của nhà hàng Michelin!
Vừa nãy bọn họ còn muốn đánh ông chủ… Đây đúng là đi tìm đường chết!
Phụt!
Dưới tình hình cấp bách như hiện tại, Khang Hữu Vi trực tiếp nôn ra máu, ngất đi ngay tại chỗ. Gã ta bị dọa cho sợ chết khiếp đến nỗi ngất xiu đi.
Vào lúc này đây, trong lòng tất cả mọi người đã nhấc lên sóng to gió lớn.
Năm năm, chỉ vỏn vẹn năm năm.
Diệp Huyền Tân từ một nhân viên phục vụ, bây giờ đã đứng trên đỉnh cao,
Chẳng những mua được nhà hàng Michelin, thậm chí, ngay cả Thẩm Hải – người giàu có nhất Tân Hải cũng làm việc cho anh!
Đỉnh cao như vậy, bọn họ thậm chí còn không có tư cách ngước nhìn!
Trời ạ, bọn họ không thể tưởng tượng nổi, suốt năm năm qua Diệp Huyên Tân đã trải qua những gì.
Diệp Huyền Tần liếc nhìn vài tên bảo vệ, bọn chúng lập tức run lấy bẩy, quỳ xuống xin anh tha mạng. “Ông chủ, chúng tôi sai rồi” “Ông chủ, chúng tôi cũng là bị bắt ép, nếu chúng tôi không nghe lời Khang Hữu Vi, anh ta sẽ trừ lương của từng người một.” “Đúng đó ông chủ, xin ngài hãy cho chúng tôi một cơ hội.” Diệp Huyền Tần lạnh nhạt đáp: “Đưa Khang Hữu Vi đến đồn cảnh sát, tố cáo anh ta về tội hối lộ và lợi dụng quyền lực để trục lợi”
Đám nhân viên bảo vệ nhanh chóng gật đầu, cắn răng chịu đau kéo Khang Hữu Vị lên đồn.
Diệp Huyền Tần đưa mắt nhìn mọi người một lượt, cuối cùng ánh mắt dừng lại ở một cô gái buộc tóc đuôi ngựa: “Yến Thanh, sau này cô thay Khang Hữu Vi làm quản lý nhà hàng.”
Sau khi nói xong, anh lập tức bước vào trong.
Bên phía Yến Thanh, những giọt nước mắt hối hận sớm đã lần dài trên khuôn mặt cô ta.
Năm năm trước, khi Diệp Huyền Tân mới đến nhà hàng, Yến Thanh đã giúp đỡ anh rất nhiều.
Dần dần bọn họ nảy sinh tình cảm, hai người còn mập mờ trong một khoảng thời gian.