Chiến Thần Phục Thù

Chương 268



Sau khi bước ra khỏi phòng, Giang Nhược Ly lập tức báo tin cho đám người Mã Đằng.

Mọi người nghe tin Lăng Khôi muốn đi dự tiệc.

Chưa tới nửa ngày.

Đám người Mã Đằng, Giang Thanh Hải và Đường Lâm kéo đến từ rất sớm.

Cuối cùng ngay cả Tần Thụ Thanh và Diêu Thuấn cũng đến.

Tứ hợp viện ban đầu vốn yên tĩnh bỗng chốc trở nên đông đúc ồn ào, bầu không khí cũng có sự thay đổi.

Mọi người đến tìm Lăng Khôi đều vì một việc: Lăng Khôi không thể đến Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn.

Nếu đi thì đồng nghĩa với việc bước vào con đường chết.

Chúng tôi không thể không có anh.

Bọn họ bày trận như vậy khiến cho Lăng Khôi cũng bị dọa một phen: “Mọi người đang làm cái gì thế này? Không có lòng tin với tôi vậy sao?”

Nói xong câu này, Lăng Khôi nhìn về phía Giang Nhược Ly một cách hằn học.

Đều tại cô nhóc này tiết lộ mọi chuyện ra ngoài, nếu không thì bọn họ cũng không đến nỗi bày trận lớn như vậy.

Giang Nhược Ly cúi đầu xuống, không dám nhìn vào mắt Lăng Khôi. Trong lòng cô ấy nghĩ thầm, tôi làm như vậy còn không phải vì lo lắng cho sự an nguy của anh sao. Anh thì hay rồi, đúng là làm ơn mắc oán.

Tất nhiên là Giang Nhược Ly không dám nói ra những lời này.

Mọi người chỉ liếc mắt nhìn nhau, cuối cùng Giang Thanh Hải là người đầu tiên lên tiếng: “Cậu Lăng, không phải là chúng tôi không có lòng tin với cậu, mà là bữa tiệc lần này của nhà họ Tần quá nham hiểm. Nếu như bọn họ tổ chức tiệc ở biệt thự nhà họ Tần, hoặc là tổ chức ở nhà Trung Hải Vương, thì cho dù cậu muốn đi chúng tôi cũng không ngăn cản. Nhưng Túy Tiên Lầu ở Tích Sơn thì nhất định không thể đi”.

Lăng Khôi vẫn ngồi yên, anh nói với vẻ bất lực: “Mặt lợi mặt hại và những nguy hiểm trong đó, trước đây Giang Nhược Ly đã nói với tôi cả rồi. Mọi người không cần phải lặp lại một lần nữa đâu”.

Mã Đằng nói: “Giang Nhược Ly chỉ mới nói có một nửa, còn một nửa nguy hiểm hơn cô ấy vẫn chưa nói”.

Lăng Khôi nói: “Vậy thì ông nói đi”.

Mã Đằng nói: “Ba ngày sau chính là ngày Tích Sơn tổ chức buổi thi đấu võ thuật ba năm mới tổ chức một lần, những cao thủ võ thuật hàng đầu đều sẽ tham gia. Vô số cao thủ võ thuật đều sẽ tìm đủ mọi cách ra mặt vào ngày hôm đó. Nhà họ Tần bày tiệc là giả, mời cậu đến tham gia thi đấu võ thuật ở Tích Sơn mới là thật”.

Lăng Khôi càng nghe càng thấy tò mò: “Thi đấu võ thuật ở Tích Sơn, thú vị đấy”.

Mã Đằng lắc đầu: “Cậu không biết mối nguy hiểm rình rập bên trong đâu. Nhà họ Tần làm như vậy là muốn lợi dụng toàn bộ giới võ thuật Trung Hải để giết cậu, khiến cậu trở thành kẻ thù chung của giới võ thuật Trung Hải. Dù cậu có là thiên tài cũng không thể sống sót”.

“Tốt, rất tốt. Nhà họ Tần quả nhiên có chút thủ đoạn, lợi hại hơn tưởng tượng của tôi nhiều”, cả người Lăng Khôi đều trở nên phấn chấn. Trên khuôn mặt anh lúc này là một nụ cười kích động khó tả.

Mã Đằng càng nghe càng thấy mơ hồ: “Cậu Lăng, cậu nói vậy là có ý gì?”

Lăng Khôi nói: “Ông vừa nói, ba ngày sau chính là ngày thi đấu võ thuật ở Tích Sơn ba năm mới tổ chức một lần, vô số cao thủ trong giới võ thuật đều muốn ra mặt ở đại hội lần này, nhà họ Tần muốn lợi dụng đại hội lần này để đối phó với tôi, muốn lấy mạng tôi. Thế nhưng tôi cũng muốn mượn đại hội lần này để trở nên nổi tiếng”.

Câu nói này của Lăng Khôi khiến mọi người xung quanh đều nhìn anh với vẻ mặt như đang nhìn một con quái thú.

Tên điên này!

Người này đúng là điên mất rồi.

Đối mặt với cuộc đấu sinh tử như vậy, người khác chỉ muốn trốn.

Nhưng Lăng Khôi lại nghĩ rằng đó là một cơ hội?

Đã vậy còn muốn nổi tiếng chỉ sau một trận đấu?

Giang Thanh Hải lẩm bẩm: “Cậu Lăng, cậu đang đùa chúng tôi sao?"

Lăng Khôi nói: “Mặc dù hiện nay tôi có chút danh tiếng ở Trung Hải, nhưng chẳng qua cũng chỉ là trong giới kinh doanh và giới nhà giàu ở Trung Hải mà thôi. Trong giới võ thuật Trung Hải, e là vẫn không có mấy người biết đến danh tiếng của anh Lăng là tôi đây?”

Mã Đằng không chút giấu giếm: “Đúng vậy, giới võ thuật ở Trung Hải, mới là đỉnh cao của Trung Hải. Trung Hải Vương cũng từng bước ra từ giới võ thuật, kết quả trở thành người đứng đầu của một vùng, dẫn đầu cả thành phố Trung Hải. Mà trong giới võ thuật ở Trung Hải ngọa hổ tàng long, có không ít người có thực lực kém hơn so với Diệp Vân Phong. Trong số đó nổi tiếng nhất là Tứ Phương Quán và Bách Gia Quyền. Những người này đứng ở trên đỉnh của chuỗi liên kết, bọn họ đương nhiên sẽ không xem cậu ra gì”.

Lăng Khôi nói: “Đúng vậy, ba ngày sau, có lẽ giới võ thuật Trung Hải sẽ có thêm một vị trí cho Lăng Khôi tôi”.

Mọi người đều trợn mắt há mồm, nhìn Lăng Khôi với ánh mắt giống như đang nhìn một kẻ điên.

Lúc này Diêu Thuấn mới đột ngột nói một câu: “Anh Lăng, anh muốn tạo một chỗ đứng cho riêng mình trong giới võ thuật Trung Hải à? Tôi không nghe lầm chứ?”

Lăng Khôi cũng không để ý, anh chỉ tùy tiện nói: “Không được sao?”

Diêu Thuấn nói: “Thứ lỗi cho tôi nói thẳng, giới võ thuật Trung Hải không giống với sàn đấu ngầm Trung Hải đâu. Nhà họ Tống nắm quyền điều hành sàn đấu quyền anh nhiều năm như vậy, cũng coi như có thực lực. Nhưng nhà họ Tống vẫn không thể gia nhập vào giới võ thuật Trung Hải. Ngay cả đại sư võ thuật như bà cụ Tư ở trong giới võ thuật Trung Hải cũng không được xem là tài giỏi lắm. Chỉ có nhà họ Tần dựa vào Trung Hải Vương nên mới có chút địa vị trong giới võ thuật Trung Hải. Giới võ thuật không giống như xã hội bình thường. Tôi nghĩ anh không nên vọng tưởng đến những điều này thì hơn. Giới giang hồ sâu như đại dương, giới võ thuật là giới giang hồ, nhưng không có nhiều quy tắc và quy định như vậy”.

Tần Thụ Thanh phụ họa theo: “Diêu Thuấn nói đúng, giới võ thuật không giống như xã hội bình thường. Ngoại kình mới là nhập môn của giới võ thuật, nếu như không có trình độ ngoại kình trung kỳ và hậu kỳ, thì không thể bước chân vào giới võ thuật. Cho dù là cao thủ có ngoại kình đỉnh cao cũng không thể xưng bá một vùng. Hơn nữa, một khi đã gia nhập giới võ thuật, thì chuyện sống chết đều là chuyện thường, cậu nhất định phải suy nghĩ cho thật kỹ”.

Lăng Khôi mỉm cười: “Tôi đã bảo Giang Nhược Ly truyền lời rồi, muốn rút lại cũng không được nữa”.

Giang Nhược Ly nói: “Tôi tạm thời vẫn chưa trả lời nhà họ Tần”.

“Vãi, Giang Nhược Ly, cô...”, Lăng Khôi lập tức nhảy dựng lên, anh đuổi theo Giang Nhược Ly, muốn đánh cho cô ấy một trận.

“Đừng mà, đây đều là ý của mọi người, anh không thể trách tôi được”, Giang Nhược Ly co giò bỏ chạy, cô ấy trốn sau lưng Mã Đằng rồi nói: “Mã Đằng, mau cứu tôi”.

Mã Đằng chắn trước người Lăng Khôi rồi cúi người nói: “Cậu Lăng, đây là ý của tôi. Xin cậu thứ tội. Chúng tôi đều không muốn cậu dấn thân vào giới võ thuật Trung Hải, lại càng không muốn cậu vì chuyện này mà gặp nguy hiểm”.

Lăng Khôi xua tay, vỗ vai Mã Đằng nói: “Mã Đằng, ông suy nghĩ thiển cận rồi”.

Mã Đằng nói: “Xin cậu Lăng hãy nói rõ hơn”.

Lăng Khôi nói: “Ông đã đi theo tôi lâu như vậy, nếu tôi chỉ là một anh Lăng bình thường, thì thứ tôi có thể cho mọi người sẽ rất có hạn. Chỉ khi nào có chỗ đứng trong giới võ thuật Trung Hải thì tôi mới có thể giúp cho nhà họ Đường và nhà họ Mã càng ngày càng phát triển”.

“Được rồi, chuyện này dừng ở đây thôi”, Lăng Khôi xua tay với mọi người: “Nếu mọi người đã đến thì ở lại ăn cơm trưa rồi đi. Vừa khéo là tôi cũng rất nhớ mọi người”.

“Tôi đi chuẩn bị bữa trưa”, Giang Nhược Ly lao ra khỏi phòng như chạy trốn, chỉ sợ bị Lăng Khôi nhìn thấy.

Trên bàn ăn, mọi người ăn uống rất thoải mái.

Hơn hai tháng không gặp Lăng Khôi, mọi người đều cảm thấy vô cùng thân thiết.

Bây giờ Lăng Khôi cũng không còn đeo khẩu trang nữa.

Sau hai tháng tập luyện và tẩm bổ, ngoại hình gầy gò của Lăng Khôi đã được hồi phục rất nhiều. Trông anh vẫn rất gầy nhưng không đến nỗi dọa người.

Giang Thanh Hải vừa ăn cơm, vừa kể một số chuyện xảy ra ở Trung Hải thời gian gần đây. Lăng Khôi cảm thấy rất vui vẻ khi được nghe chuyện về tập đoàn Nhân Hòa và tập đoàn Tô Thị.